Không thể ngủ được, em đã vùng dậy mở két sắt để mang ra tệp kỷ vật của em và Thầy. Một toa thuốc rơi ra, nó đề ngày 20/8/85, những dòng chữ rắn rỏi đầy cá tính của thầy vẫn còn in đậm trên tờ giấy đã úa vàng , tưa hết mép giấy- Vẫn còn ghi "Sở Y tế - BV đa khoa Sài Gòn" và những dòng tên thuốc Thầy cho hồi đó. Thầy ơi qua 26 năm rồi!
Thầy ở nơi thiên đường của Chúa, thầy có nhìn thấy em đang lần giở những tập thư, toa thuốc và giấy ra viện với nước mắt chảy dài không? Em nhớ Thầy quá Thầy ơi!
Thầy còn nhớ những lần em co rút hết tay chân, lạnh ngắt, thầy ngồi bên em an ủi động viên và theo mũi thuốc thầy tiêm, em đã chìm vào giấc ngủ bình an vì biết Thầy ở bên em, em sẽ không thể chết trẻ.
Em lần giở ảnh của Emma người yêu mà Thầy không thể cưới, thầy trao em giữ cho Thầy. "Em cũng chính là Emma Việt của anh- xin thay anh giữ lấy" em vẫn còn nhớ câu nói ấy của thầy khiến em nổi giận khóc oà rồi bỏ chạy, em vẫn nhớ thầy chạy theo em ôm chặt em trong góc quẹo cầu thang, bất chấp ai nhìn hay không....Em nhớ Thầy quá ! Mình ơi!
Giá như lúc ấy em đã bỏ được chồng và tuổi tác mình đừng cách nhau xa quá, có lẽ mình đã khác, không đến nỗi vẫy vùng đau đớn trong oan nghiệt của yêu thương.
Em vẫn giữ hết tất cả những gì của Mình viết cho em, em cất giấu nó dưới đáy két sắt- em cố gắng không chạm vào nó bao lâu nay- để quên và chôn vùi ký ức. Nhưng sao đêm nay , em đã không thể ngăn nổi nỗi thèm khát nhìn lại Mình và chữ viết của Mình, em đã lôi nó ra khỏi nơi em chôn chặt- dù gì thời gian cũng quá lâu để những người ngày xưa trách móc chúng mình cũng lãng quên thật sự. Ngắm nhìn và hình dung ra Mình- vẫn tiếng cười rổn rảng sảng khoái của dân Nam bộ và đôi khi cái nháy mắt tinh ranh của Mình làm em rung rinh muốn ngã. Em cũng vẫn còn nhớ những cặp mắt biết ơn của bao nhiêu bệnh nhân khỏi bệnh đến chào Mình, Mình khẳng khái chối từ phong thư tiền bạc mà chỉ vỗ vai bệnh nhân " Bà đừng bịnh dzô đây thấy tui hoài- đó là quà cho tôi rồi!"
Em còn nhớ như in cái xe máy 68 già lão của Mình, chỉ cần đến cổng BV là em đã nhận ra tiếng xe Mình kêu như lão hen còn rít thuốc lào vậy. Mấy năm ấy thật khốn khó cho em, hầu như tháng nào em cũng phải nằm ở cái phòng số 5 ấy ít nhất chục ngày Mình nhỉ! Cái phòng nhìn xéo qua là thấy cửa phòng riêng của Mình - gắn cái chữ trưởng khoa tổ bố. Em nghĩ sao mà hồi đó em đủ can đảm để rời khỏi Mình sau mấy năm gắn kết tinh thần- một tình yêu trong sạch không hề vương chút xác thịt nào. Giờ em mới đủ can đảm để viết ra đây " Em yêu Mình" chứ không còn phải giấu diếm - nén nhịn câm trong lòng...
Mình biết không, sau khi chúng mình bắt buộc phải chia tay, đã rất nhiều chiều em phóng xe qua quận 8, đi qua trước cửa nhà Mình chỉ để được nhìn thấy Mình đang tưới chậu lan vàng em tặng Mình khi chia tay....
Sau này mỗi khi nhà em có ai đau bệnh, em chỉ tin ở Mình và gào Mình lên chữa cho em, cho mọi người- vừa là lòng tin mà cũng là cơ hội để mình gặp riêng em, nắm tay em, mình hỏi " Nhỏ thế nào hả nhỏ?" .
Lâu lâu em bận kiếm tiền, bận gia đình mới, Mình gọi cho em hơi giận dỗi mà rằng " Bà quên tui rồi hả, bà phải chăm điện thoại cho tôi, chớ lỡ tui đi bất tử thì bà lại hối" Mỗi lần mình ghen, Mình không gọi em là Nhỏ mà toàn gọi là bà ...em cứ nghĩ em đã quên Mình đi, quên hẳn đi, nhất là đã ba năm Mình về bên Chúa thì em sẽ xoá hết ký ức về Mình, nhưng đêm nay thì em mới biết, em đã nhớ Mình biết bao! Em tin vào Chúa cũng là do Mình dạy cho em , bởi vì Mình đã dám vứt bỏ thẻ đảng để tin Chúa...chính Mình đã cấy vào em sự phản kháng với bất công, Mình dạy cho em lòng từ tâm không phân biệt sang- hèn. Mình là tấm gương xả thân mà em được thấy. Sau này khi phải xa Mình , em quen rất nhiều bác sĩ, nhưng có lẽ em chỉ muốn được thấy Mình hiển hiện trong chiếc áo blu trắng- nhưng họ không phải là Mình....
Em còn nhớ có lần anh bác sĩ trẻ mổ cho em và chăm sóc em hơi quá kỹ, Mình xuống chỗ giường em nói nhỏ " Bà có biết tui ghen lộn cứt lên đầu hôn?"....
Hoá ra từ chuyện nhỏ tới chuyện to, em không hề quên Mình ạ. Chỉ là bắt chước Mình " Ném chuyện không muốn nhớ vào đáy tủ - khoá lại quăng chìa khoá đi...!" em còn nhớ khi Mình nói vậy, em cười rũ ra , em bảo Mình xạo quá....Tiếc là kỷ vật của tụi mình em cũng ném vào đáy tủ nhưng em giữ lại chìa khoá- để bây giờ em nhớ Mình quay quắt! riêng cái chặn giấy hoa mẫu đơn Mình tặng em vẫn kè kè theo em bất cứ đâu! Nó bị mẻ mất hai góc Mình ạ và hơi trầy xước chút trên mặt nhưng vẫn nhìn rõ bó hoa bên trong...Híc, nó hơi bị hói trán giống Mình đó, và thiếu cái kính nhà quê Mình hay đeo.
Cuộc đời em là do Mình cướp lại từ tay của tử thần, em yêu Mình và ơn Mình đến khi nào già lẩm cẩm lú lẫn thì thôi hén Mình. Em nghĩ Mình sẽ vui khi đọc được những dòng thư này và sẽ cười rổn rảng hén Mình.
À con Chít nó đã 27 rồi đó Mình, em để cho nó tự do để không phải khổ như em thời đó...mạng của nó cũng là nhờ Mình cướp lại, Mình có còn nhớ lúc em đi Hàn mà nó bị lên sởi biến chứng không? Nếu không có Mình bế nó đi cấp cứu và chăm sóc điều trị cho nó trong nhà thương Nhi đồng 2 thì ...thôi, em không dám nghĩ tới đâu. Ơn mình em không trả nổi, chỉ nhớ Mình đến tuyệt vọng thôi Mình ơi...
Em yêu Ông Thầy của em mãi mãi...
Xin lỗi mẹ, con đã giấu chuyện này bao năm nay bởi con sợ thiên hạ đàm tiếu gia đình, bọn chúng gây khó dễ cho Ông Thầy- nhưng giờ Thầy đã mất, họ có đàm tiếu thì cũng chỉ lôi con ra, chứ không dám đụng tới gia đình lớn nhà mình. Và mặc thiên hạ- đừng mắng mỏ con nhé.
Một thời yêu thương, một đời ray dứt
Trả lờiXóacảm động...
Trả lờiXóaCó một tình cảm như thế này trong lòng , nguời ta có thể bình thản vuợt qua mọi giông bão .
Trả lờiXóaCon định viết mà chẳng biết viết gì cô ạ. Em chúc chị Cọp luôn bình an mùa chay, đợi Chúa phục sinh. Cầu nguyện nhiều cho nhau, nhất là cho Quê Hương VN chị Cop. nhé.............
Trả lờiXóaKhiếp ! Yêu gì mà yêu dai thía ...làm người ta ngậm ngùi ,cảm động ...
Trả lờiXóaTính chôn cho đến chết thì thôi, nhưng...năm giờ sáng mới ngủ! Ông biết sao mà tôi mê mẩn bản " Những nỗi niềm riêng" của Tuấn Ngọc hát không?
Trả lờiXóaEm không bao giờ hối tiếc đâu Tỷ ạ...Ông ấy đã mất năm 2009, lúc ấy ổng 77 tuổi..
Trả lờiXóaĐâu biết tại sao.....
Trả lờiXóaGiờ hiểu tại sao mình luôn tin và phó thác vào Chúa không bạn? Ngày xưa mình là kẻ vô thần...chọc ghẹo , trêu ngươi mọi tôn giáo...và mình đã hối hận lắm.
Trả lờiXóaÔm nhau cái nhé....
Trả lờiXóaTrùi, sao giống mình gọi tên người thương yêu của mình quá (xin lỗi bà xã khi anh chưa bao giờ gọi bà xã là mình cả). Chị Hzus viết cái này hay thiệt, đọc xong nhớ mình quá mình ơi. :)
Trả lờiXóaBà xã đâu ông?
Trả lờiXóa@ Tỷ Chieuchieu: Viết xong - sáng nay mới nghĩ mẹ em thế nào cũng mò mò đi đọc...hoặc con P nó đọc méc với bà già...híc!
Trả lờiXóaTình yêu lung linh là đây phải ko Chị? Đọc những dòng Chị viết thấy rưng rưng ...
Trả lờiXóađời còn 1 thời để yêu và 1 thời để nhớ. Những ký ức như thế này luôn sống mãi trong ta Hương ạ. Ka luôn nâng niu và gìn giữ những kỷ niệm giống như Hương vậy
Trả lờiXóaVì nhớ đến tuyệt vọng nàng ạ....
Trả lờiXóaVâng.
Trả lờiXóacảm động & da diết ...
Trả lờiXóaÔm cậu cái ST!
Trả lờiXóaHUG
Trả lờiXóa" Nhỏ thế nào hả nhỏ?" ... hé hé ...
Trả lờiXóaBà xã tui đang ở bên nhà nội, tui chỉ gọi một người duy nhất là mình, ngoài ra không gọi ai cả. Cũng chôn chặt, cũng vứt chìa khóa và đánh mất bản đồ tình yêu. Kỉ niệm đó đã xa không muốn nhớ đến, ai dè chị Hzus viết ra làm cho nó lại ùa về. Có lẽ lần sau sẽ không đọc những chuyện tình cảm lãng mạn của chị nữa, đọc xong thấy bản thân tui như bị dở hơi ấy. Hy vọng sẽ trôi qua nhanh.
Trả lờiXóaTui cũng đang dở người đây, chịu hổng nổi, quên trước quên sau, làm gì bỏ đó...cháy cả nồi thịt kho á...
Trả lờiXóaCậu gặp tớ chỉ cần 12 năm về trước thôi, cậu không đứ đừ với cặp mắt đưa ghèn của tớ thì chớ kể....ặc ặc.
Trả lờiXóathấy òi .. thấy hình bà cách đây 12 năm òi .. hồi đó mà gặp chắc tui chết đứ đừ lun á .. bây giờ thấy còn thèm nữa là .. hé hé
Trả lờiXóaĐồ quỷ ! Chai đẹp cưng, chị cho chai đẹp ba cái hoa thêm cái lá!
Trả lờiXóaNgoái lại đàng sau?
Trả lờiXóaCẩn thận kẻo sái cổ nhá.
Cùng lắm bằng cụ gùa Hà lội!
Trả lờiXóaCai nay goi la :con chut gi de nho......phai khong nguoi dep ?
Trả lờiXóaBực mình! Sao hông chịu ôm tui? Gzừ gzừ
Trả lờiXóaCô ơi, đọc bài này cháu cảm động quá! Cháu cũng từng rơi vào sự đời lắt léo như thế này. Cho cháu ôm Cô 1 cái nhé! (đó giờ toàn nghe Cô chửi “chúng nó” sướng tai hôm nay thì...!)
Trả lờiXóaMột cựu Fiat
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Giot-Le-Cho-Ngan-Sau-Tuan-Ngoc/IWZAC0DB.html
Trả lờiXóaTặng Cô bài Tuấn Ngọc
Không phải cla2 còn chút gì mà là còn quá nhiều....
Trả lờiXóaÔng bụng to, tui to bụng ôm là ôm làm sao?
Trả lờiXóaThế mới là đời- nhiều khi mình nào muốn nó xảy ra...bởi thế chỉ trích, lên án đạo đức này kia cũng khó lắm...
Trả lờiXóa