Mới treo cái note, thắc mắc giới tính cụ. Thật, mình không biết cụ đực hay cụ cái, à quên cụ ông hay cụ bà...
Cụ  chưa "đi", thế mà thiên hạ đã lao xao lo chuyện hậu sự. Bàn này tán nọ  ra cái điều quan tâm đến cụ lắm lắm. Cụ đang nằm dưới đáy hồ hôi xì, sao  không đưa cụ vô Hospital năm bảy sao đi. Có hồ sưởi hiện đại, máy thở  oxy...nệm drap trắng muốt, chiên da nước ngoài túc trực  hai tư trên hai  tư đi...
 Rồi  thì còn bấm độn gieo quẻ xem cụ đi ngày nào là hạp, là con dân nước Vẹt  hưởng hồng phúc của cụ này nọ. Lại đoán, lại thống kê, mỗi lần cụ nổi  là gắn liền với một sự kiên "chọng đại " nào đó, ngay cả như cụ Khiêu,  học giả hói đầu mà vẫn ngây thơ đến ngớ ngẩn.
 Ăn  theo quả cụ đau ốm, chừng có lẽ mệnh cụ sắp "dừng đồng hồ". Một câu  chuyện giả thử cho cụ trong ngày cụ Qui qui cho hạc cưỡi chứ không phải  cưỡi hạc...hehehe.
 Nhà  tang lễ số Năm Trần Thánh Tông...không khí hối hả của đám người mặc  complet đen, đi xe chống đạn...Các thiết bị y tế tối tân được huy động  đến một cách tối đa. Không có một sai sót nào, cho dù chỉ là dấu  phẩy...Các phục nam, phục vụ nữ đồng phục trắng tinh như bài thơ áo  trắng của ông Huy Cận. Hai hàng tiêu binh, quân hàm cỡ thiếu tá lục quân  trở lên hết. Thỉnh thoảng, một ủy viên bê xê tê chạy vào ngó cái rồi  ra. Phía ngoài lại chụm đầu vào cái ông mới ra thì thầm :" Sao rồi, sao  rồi..."
 Nói chung, một không khí lo lắng bao trùm...từ hồ Gươm đến nhà Năm Trần Thánh Tông.
Mình  có việc đi qua. May, không bị chắn đường...Ngó qua nhân sự có mặt, mình  thấy ban bệ đầy đủ vô cùng là đủ. Nào ông chủ,chánh văn phòng cán bộ  trung của các địa chỉ sau:
   Ðịa chỉ: 1A Hùng Vương, Hà Nội. Số 1 Hoàng Hoa Thám, Hà Nội.
Số 1  Bách Thảo, Hà Nội.
 số 35  Ngô Quyền, Hà Nội. nhiều quá, đông quá nhớ không nổi...
Rồi  đến đại diện phía Nam các văn phòng trên, ngay như đại diện văn phòng  các "băng đảng "miền Trung cũng có mặt. Rồi thì đến các thượng thư, các  tổng trấn, thái thú. Dĩ nhiên mười lăm bộ óc..không thể vắng mặt. Ông  Hiến cũng cho Minh Cận vác máy đến truyền hình trực tiếp. Hoa và các  loại trướng liễn coi như chuẩn bị đầy đủ lắm lắm. Cụ dăm trăm năm vẫn  chưa thăng. Bỗng nhiên nghe lao xao, chuyện gì đây? Các ông hói bụng to  chạy trước, tùy tùng vác bụng, máy ghi âm theo sau. Một giọng ồm ồm nói  :"Cụ trối, cụ trăng trối các đồng chí ơi...!"
 Mười lăm bộ complet  đen vây quanh giường bệnh.Cụ vẫn thở ôxy...mắt nhắm hờ ra chiều khó nhọc  lắm. Sau mười lăm ông là một trăm sáu chục người nữa vây quanh...xếp  hàng trong lớp ngoài. Trật tự và im lặng bao trùm...trang nghiêm nhất  chừng có thể. Máy lạnh chạy hết công suất, dàn lạnh trung tâm thì nóng  bừng rồi...
 Chao ơi, thời khắc trọng đại thế này...Mấy cái máy ghi  âm cá nhân cố chuồi vào khe hở giữa hai người, làm sao cho gần mõm cụ  càng gần càng tốt...mong sao ghi được lời cuối của cụ..
Bỗng cụ mở  trừng mắt, đưa chân trước khều khều cái ống dẫn ôxy...Kinh nghiệm nuôi  rùa của một vị cao chức, mách bảo biết điều hệ trọng sắp xảy ra. Ông ta  đưa mắt nhìn mọi người ra điều bảo trật tự đừng quá xúc động. Cụ sắp nói  lời cuối đấy. 
 Cụ đưa mắt nhìn xung quanh, hàng sau cố nghển lên,  mong cho cụ đưa , để mắt tới. Cụ hắng giọng, chút hơi cuối cùng yếu ớt  không thoát được khỏi cái cổ rụt rụt.. Cụ hỏi:" Thế đã tập trung đây  đông đủ chưa?" Cả hội trường dạ ran:" Dạ, thưa cụ đủ hết rồi ạ, không  vắng ai ạ!" Cụ lại thở dốc nghỉ một lát. Mọi người lại sốt ruột chờ...Cụ  lại hắng giọng:" Đủ hết đây chưa?" Lại dạ ran bẩm cụ...
 Lại im ắng  và cụ lại hắng giọng :" Đủ thật chưa, lại hết cả đây chưa?" Cả hôi  trường lại kiên nhẫn dạ ran:"Dạ, đủ hết, không thiếu ai nữa đâu ạ!" Cụ  nói như hét nhưng vẫn đậm chất thanh lịch của dân Tràng An ngàn năm cộng  một văn hiến:" Ơ cái địt mẹ, thế đéo có đứa nào ở nhà trông nhà à?"
Nói rồi cụ trút hơi thở cuối cùng...
( Bài này là giả tưởng, khi cụ còn tại thế. Bữa nào cụ "đai", mình xung phong viết điếu văn kiếm bữa nhậu)
Tớ đi chôm bài ni của thằng em tớ- đọc cười nghiêng ngửa!
   
ôi, than chi ông trời, để thân cụ khai quốc khô héo dưới lớp nước phân, nước đới của lũ người ngợm...sống đúng là nghiệp chướng, chết có còn là chướng nghiệp...
Trả lờiXóaôi trời ơi, trời ọa
Cừi cho đã đi nhỏ, tỷ khoái đoạn cuối hà.....
Trả lờiXóasặc mịa nó hết tô cháo trắng ồi.... ngẫm lại thì đéo có nhà đâu nên lũ ngừi ngợm kia đéo cần phải trông nhà nhể ak ak
Trả lờiXóaTỷ nói òi, cái thèng Ku em ấy nó thâm còn hơn cà muối khú- đọc hết vừa cười vừa chửi vừa tức nữa!
Trả lờiXóaCụ mà có triệu chứng trút hơi thở cuối cùng thì 14 bộ vét đen thành 14 bộ vét đỏ. Vì wánh nhau thịt cụ cho được lãnh đạo muôn năm
Trả lờiXóahehe, ủa mà nhà rùa học , giáo sư gì ấy cũng kg biết giới tính con rùa à? Bao nhieu năm theo dõi rình rập mừ?!
Trả lờiXóathiệt là hay và thiệt là nhắng cái cảnh đám ma há há há há
Trả lờiXóacu Rua hom nay chuan bi noi nua ne chi, ky nay cu noi ...ngua, het film :)
Trả lờiXóaHình như "cụ" đã viết Di chúc rồi, phone "xuống dưới" hỏi ông Vũ Kỳ xem "cái ấy" để đâu để còn triển khai Học tập và làm theo Di chúc. Khẩn trương lên kẻo trễ.
Trả lờiXóa