Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

Bây giờ HMT đã lên tiếng. Ai còn thắc mắc thì đọc entry này rồi làm ơn im mẹ nó mồm đi cho chị nhờ.

minhthanhjp wrote today at 4:31 PM
Wa, không ngờ lớn chuyện tới như vậy. Thôi để em xin lỗi chị Hương với cám ơn trước một cái rồi kể đầu đuôi.
Câu chuyện là vầy. Bữa đó ngày 12 buổi chiều khoảng 2h46 phút, lúc đó em còn đang ngồi nhịp giò tán dóc uống cà phê hút thuốc với một chú em là "chuyên gia trồng cỏ" người VN mới bị mấy thằng bạn em nó mượn dẫn về từ sở cảnh sát tỉnh Hyogo qua một cô bé thông dịch người Việt thì tự nhiên động đất. Lần đầu tiên 36 năm ở Nhật mới thấy động đất khiếp như vậy, theo phản xạ thằng bạn em mới lôi chú em VN đó xuống gầm bàn, còn em thì lôi cô bé thông dịch chạy ra ngoài, Vừa hết 3 cơn đợt động đất thì 4h chiều em bị sếp lôi cổ lên trình diện thông báo lệnh điều động khẩn cấp từ Tổng nha cảnh sát lên Fukushima. Lúc đó TV chỉ mới đưa tin sơ sơ có sóng thần chứ chưa nói có người chết. Mấy thằng trên đó báo về là đường sập nhiều chỗ, phải lên bằng trực thăng, mỗi thằng được 20 phút chuẩn bị hành lý cá nhân, ký giấy nhận vũ khí và nhận lương thực đồ dùng mang theo, không có thời gian gọi về cho vợ con luôn. Lúc đó nghỉ chỉ lên hỗ trợ một hai ngày thôi chứ đâu biết đi lên đây chịu đói, lạnh với khát mà phải khiêng xác chết nhiều như vầy.
Hôm đó trực thăng chở thẳng lên nóc sở cảnh sát tỉnh Miyagi tức chỗ Sendai mà báo chí Vn đưa tin đó.Từ nóc sở cảnh sát nhìn qua ống dòm thì em thấy cái trường cũ của em học ngày xưa ở trên núi còn nguyên, nhưng phía biển thì thê thảm. Một chú em cảnh sát ở Miyagi mới lái xe đưa mấy thằng tụi em xuống thành phố Minami Soma ở Fukushima. Dọc đường thấy khung cảnh nhiều chỗ tan nát hết. Phía nào không có sóng thần đánh tới thì cơ sở hạ tầng còn nguyên, chạy từ Sendai xuống tới Minami Soma mất gần 10 tiếng mà bình thường đi chừng 40 phút. 2 giờ sáng tới Minami Soma thì mấy thằng bạn cũ ở đó thông báo sơ tình hình xong là giao nhiệm vụ đi phụ tụi nó, cứ một thằng tăng phái thì có một thằng cảnh sát địa phương đi chung một xe tuần cảnh . Lúc đó em nghĩ tới cách làm sao cứu mấy người Vn ở đây. Hỏi sơ cảnh sát họ nói có khoảng 120 người Vn ở trong tỉnh này, còn ở đâu thì lúc đó họ cũng không có thời gian trả lời với tìm kiếm thông tin giùm cho em. Đường cùng em mới nghĩ tới anh Phạm Viết Đào nhà văn, nhờ ảnh cho mượn cái blog đỡ đăng thông tin ai muốn tìm kiếm thân nhân trong vùng này thì đăng lên để em biết đường tìm. Sau đó thì mỗi ngày em viết vài dòng tâm sự kể chuyện với ảnh.
Ngày 13 buổi tối thì em được chuyển sang khu Hayama , khu vực này có địa hình núi hơi cao nên một số bà con chạy vô đó trú nạn. Ở đó em gặp thằng bé em kể, Cảm động với hành vi của nó bữa sau tranh thủ lúc được phép nghỉ giải lao em đã kể lại câu chuyện này cho anh Đào nghe chơi chứ chẳng nghĩ đăng báo hay đăng cái gì cả. Lúc đó em đánh máy không có dấu tiếng Việt vì không có thời gian với cái mạng nối Internet qua xe cảnh sát lúc đó nó cà giật lúc tắt lúc có. Sau đó anh Đào mới đánh máy lại và đăng lên. Ngày sau đó thì lúc nghĩ giải lao mới thấy chị Hương gửi mail hỏi "Mày với vợ con mày còn sống hay nghẻo rồi, chị đang lo lắng v.v..", nội dung quên rồi nhưng nhớ đại khái là vậy. Thấy như vậy mới gửi mail trả lời cho chị Hương , sẵn tiện copy lại cái bài viết anh Đào đã đánh máy lại ngon lành gửi cho chỉ đọc chơi luôn nên cái mail gửi chị Hương lúc đó có một khúc không dấu với một khúc có dấu là vậy, sẵn tiện chọc bả sao mà mập quá, kêu bả diet bớt, còn dư tiền thì gửi qua bên này làm phước giùm cho, gửi cho chị Hương xong thì lăn ra trong xe ngủ luôn. Ngủ chừng 2 tiếng thì thằng bạn đập dậy lôi cổ đi chụp hình với lấy dấu tay trên thi thể vài người mà mấy ông lính bên Tự Vệ Đội tìm ra để làm hồ sơ với dắt thằng cha phóng viên báo của Trung Quốc đi lấy tin. Khoảng nữa ngày sau thì check mail lúc rảnh thấy có anh Viện ở đâu bên Pháp gửi cho cái mail giới thiệu cái bài viết của anh Nguyễn Đình Đăng viết về chuyện động đất hay lắm, thấy vậy mới mò vô coi thử, thấy cảm động nên viết vài dòng gửi cho anh Đăng vì thấy ổng nói làm ở Riken thì ngay sát nhà em ở mà, sẵn tiện lại lấy cái mail gửi chị Hương copy cái khúc anh Đào đánh máy gửi cho anh Đăng đọc với sẵn tiện kêu ổng chuẩn bị cho vợ con có chạy thì chạy vì lúc đó ở trong cái vùng Minami Soma này đã có lệnh sơ tán dân vì cái nhà máy điện nguyên tử bắt đầu trục trặc. Ở chổ này lúc đó thông tin thiếu với có TV đâu mà coi giống như ông Đăng ở Tokyo hay Saitama, nên thấy thiên hạ nháo nhác thì mới khuyên ổng chứ biết ổng rành về nguyên tử lực với nắm thông tin đầy đủ thì khuyên làm quái gì. Sau đó thì ông Bình nhà báo nào của Tuổi trẻ với cô phóng viên của VNnet hỏi xin đăng, thời gian đâu mà trả lời nhiều , vậy là uh luôn. Hai bủa sau vô blog nhà chị Hương thì thấy chị chửi báo Dân trí rồi. Tính trả lời cho chỉ khỏi chửi người ta nữa nhưng mà bận quá im luôn tới nay. Đại khái là vậy . Hề hề, Thôi bà chị làm ơn tha cho thằng em nhiều chuyện này đi. Bữa nào em về VN rủ chị đi nhậu.
Còn mấy ngày nay thì nhiều người có lẽ là tụi an ninh ở VN với mấy thằng ở Đại sứ quán dấu tên gửi mail chửi rủa em quá trời vì em khui ra cái vụ cha con tụi nó bỏ dân chạy về VN trên chuyến bay đầu tiên của VNA sau động đất làm tụi nó hơi quê. Quê thì cũng ráng chịu đi, so với nhân viên Đại sứ quán Singapore hay Indonesia sau động đất một ngày là họ có mặt ngay tại Fukushima đem danh sách dân của họ trong vùng bị nạn kêu cảnh sát Nhật tụi em đi kiếm, tập hợp lại và yêu cầu dọn chỗ trống cho họ làm bãi đáp trực thăng để lập cầu hàng không đưa dân của họ di tản ra khỏi vùng nguy hiểm liền còn trong khi mấy ông Đại sứ quán Vn ở Tokyo thì em gọi muốn đập bể điện thoại có thằng nào trả lời đâu, mỗi ngày em gọi mấy lần lên Bản bộ cứu nạn hỏi có thấy thằng nào ở Đại sứ quán Vn đến không, gọi riết mấy thằng ở đó bực mình chửi rủa em luôn vì làm phiền họ quá. Vụ cứu được mấy đứa học sinh ở Sendai nghe nói nhờ tới công lao của lão thầy chùa Triệt Học người Việt ở đó với mấy đứa nhỏ sinh viên tụi nó giỏi , đoàn kết, giúp nhau kể cả nhờ đến đài BBC lên tiếng. Mấy thằng Đại sứ quán chỉ mướn được 3 cái xe chạy lên chở mấy đứa nhỏ mà cũng khoe tùm lum thấy mắc cỡ giùm cho họ. Bữa nay hình như tụi nó ăn cắp được cái password của em treo cái Sinh tử lệnh quái gì đó trong cái blog Yahoo của em rồi, mở ra không được còn thấy chữ "Xóa sổ một tên phản quốc" nữa chớ. Thiệt tình, hết chỗ nói. Em tính im không muốn làm lớn chuyện mà tụi nó muốn quậy thì em quậy luôn. Xong vụ này về tới Saitama là em báo cho Ban điều tra tội phạm tin học của Tổng nha cảnh sát Tokyo nhờ bên đó họ điều tra coi thử thằng nào làm. Mấy thằng tham tán sứ quán biết thân phận thì ráng lo cho dân đi, cà chớn nhũng nhiễu tiền bạc dân như mọi khi hay như thằng Phạm Gia Liêm của Bộ Lao Động -thuong binh xã hội gửi qua quản lý mấy đứa nhỏ lao động hợp tác với tư cách tham tán sứ quán chuyên bày trò cho mấy thằng Nghiệp đoàn tiếp nhận Thực tập sinh, tu nghiệp sinh thu giữ Passport của người lao động hợp tác ở đây , hoặc hà hiếp mấy người lao động như trước giờ với những hành vi vi pham luật lao động và nhân quyền của Nhật là em hốt luôn, coi thử thằng nào sẽ bị trục xuất.Em có đầy đủ băng ghi âm về thằng tham tán sứ quán lưu manh này từ các thông dịch viên đi dịch cho các nghiệp đoàn nhận tu nghiệp sinh. Họ muốn quây thì em quậy luôn.
http://menam0.multiply.com/notes/item/403

14 nhận xét:

  1. Nếu làm được thì làm tới cho lũ mọi rợ của cái quán sứ đại ở Tokyo biết thế nào là luật pháp và hành xử theo chuẩn con người văn minh. Mong sẽ có tin về lũ mọi đó

    Trả lờiXóa
  2. Mấy lần trước chị cũng đang hoài, tin trên báo Nhật có link đàng hoàng, Thành nó dịch cho chị chứ ai...gõ thoe nó mỏi cả tay....

    Trả lờiXóa
  3. Hình như bọn họ không biết liêm sĩ là gì sao á?

    Trả lờiXóa
  4. Mấy từ đó không còn trong "vốn tiếng Việt" lâu rồi.

    Trả lờiXóa
  5. Khỏi cần xin lổi chị cưng! Nhận thư cưng lúc 7h21 sáng, đọc xong chị rớt nước mắt, muốn chia sẻ với tất cả bạn bè nên chị treo thư em lên ngay lúc đó đâu chừng gần 8 giờ. Rồi qua lại với bạn bè chừng hai tiếng, chị đi làm miết tới 6 h chiều chị mới về, thằng em quen nó bảo, chị ơi có đứa nào bên Dân trí copy entry của chị treo lên báo lúc chừng 2 h chiều hơn tí. Chị mới lật đật ngồi xem, chị cũng không để ý Blog ông Đào....chị mới chửi cái bọn quái ăn cắp mà không hỏi chị 1 tiếng, hoặc dẫn nguồn cũng được chứ ai đâu giữ thông tin chia sẻ làm gì...thế là có mấy đứa nhào dzô bảo chị ăn cắp của ông Đào, chị chửi cho, chị copy toàn bộ màn hình về thời gian đăng lên, thì chị đăng đầu tiên, ông Đào đăng lúc 18h30 cùng ngày. Mình chả thèm gì tiếng tăm hay con cặc gì, chỉ ghét cái thói đi copy ăn cắp mà không thèm hỏi..Chúng nó cố tình quậy nhặng lên đó...chứ chị em mình biết nhau bao lâu rồi, đủ thứ trời ơi đất hỡi trao đổi với nhau mà chúng bảo em không có thật, đù má, đứa nào chửi em, chị chửi lại bỏ mẹ chúng nó...thân cùi còn sợ chi lở nữa!



    Đây là mình trả lời Thành bên nhà Mẹ nấm, lôi về luôn thể...

    Trả lờiXóa
  6. Khi nào cũng nghi ngờ và coi rẻ người khác!

    Trả lờiXóa
  7. Thằng vô lại đó chấp chi cho mệt,

    Trả lờiXóa
  8. Không khơi lại vụ này nữa nha, kẻo lại hạ thấp uy tín dân Việt. Có chỉ đạo ở trển xuống rồi.

    Trả lờiXóa
  9. Cái đám giòi bọ của các quan chức Việt nam....khi tụi nó học trong trường theo tư tưởng HCM....thì không có chử LIÊM SỸ đâu,chỉ có chử CƯỚP CƯỚP GIẾT GIẾT thôi

    Trả lờiXóa

  10. Để ý chi thằng khốn đó bà ơi, nó chắc có tật giật mình, tui vô thử trong nhà nó thấy toàn máu đỏ tanh lòm à.

    Trả lờiXóa
  11. Hương, ka tặng Hương cái clip này, coi mà khóc với người Nhật và thương mấy con cún rất có nghĩa :

    Trả lờiXóa
  12. Clip này dàn dựng ( đóng phim đấy) hỏng phải thật đâu.

    Trả lờiXóa
  13. ung ho bac HMT quay tui no toi ben luon.

    Trả lờiXóa
  14. "Quân ta xả rác khắp trời"
    Sao không lấp lại còn "bươi" làm gì?

    Trả lờiXóa