Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2010

Bài viết cho Xuân Canh dần-

Đêm ở Sài Gòn bắt đầu se lạnh mỗi khi đi về khuya , mùa Đông đã tới . Nhưng bước chân ra ngoại ô thì mùa Xuân đang ngấp nghé nhà vườn. Hoa Mai được đánh vồng cao hơn, các loại cây lá ngày Tết đang được ươm mầm, chờ đến tháng Chạp sẽ được gồng gánh nhau đi vào nội đô , rồi từng cây, từng chậu theo người về nhà mới .
Nhà có của ăn của để mấy ai lo Xuân từ ngay lúc này , bởi có tiền thì đến Xuân mua gì chả được . Chỉ có những công nhân xa nhà đang bảo ban nhau tiết kiệm hơn tí nữa để dành Tết về nhà. Đến lúc ấy , giá vé tàu xe thật mắc, chút bánh kẹo , mứt Tết cũng tăng giá theo Xuân ... một cách nghĩ đã hằn sâu vào máu thịt của dân Việt Nam mình .
Tôi ngắm những công nhân trọ gần nhà với bịch rau và tí cá ,thịt vụn nhằm " giảm ngân sách chi tiêu" mà thấy lòng thật buồn, thật vô dụng .Chẳng làm gì được để thay đổi cảnh nghèo ...
Mấy hôm nay , đọc báo thấy "ông Nhà nước" đang bảo dân phải tìm mọi cách để kìm giá hàng hóa Tết , không thể để tăng giá vô tội vạ ,hic,nghe thì hay thế chứ cứ chờ đến Tết đi mà coi , thịt thà , cá mú , rau quả ,tăng lên cả trăm phần trăm đến trăm mấy phần trăm chứ chả chơi ... Năm nào mà cơm áo gạo tiền chẳng đùa dai với dân ta khi Xuân đến , có muốn làm thơ cũng phải ngó tới cái nồi cơm còn hay hết .

Mới từ bây giờ đã phải lên kế hoạch kiếm tiền thưởng lương cho nhân viên khi Giáng sinh , Tết tây rồi Tết ta . Tự dưng thấy hết ham bất kỳ cái ngày nào trong mấy cái ngày nghỉ đó .. nghỉ ở nhà nằm chèo queo sau khi phát tới đồng cuối, dư cho mình thì lúc có lúc không .. mà không tiền thì gọi gì là đi chơi Tết , riêng khoản lì xì cháu , con vớicon cái bạn bè thì cũng ngốn hết đi bạc triệu . Thôi thì nằm ở nhà ngủ cho nó lành, ai có trách thì lại xaok ke là mình bịnh _ ai nỡ trách . Cố thanh minh không có tiền , ai mà tin , phải hôn ?
Có một điều canh cánh trong lòng muốn nói lắm , nhưng chỉ sợ nói ra người ta lại nói mình báng bổ dân tộc, mà không nói thì ấm ức . Kệ , nói cho thỏa cái miệng già đi chứ ! Không biết ngày xửa ngày xưa ông bà tổ tiên mình có luôn luôn bày biện ăn uống linh đình thừa mứa vào mấy ngày Tết không chứ, còn cái cảnh ăn Tết bây giờ ở Việt nam thì rõ ràng là cái tàn tích thời đói khổ để lại : Đói quanh năm no dồn ngày Tết, để làm cái gì không biết ?Sao không để Tết chỉ nghỉ ngơi , đi đâu đó chơi cho lại sức như mấy người nhà giàu hay công chức cộm cán đi , mà cứ phải lụi hụi nấu này kia cúng cho đã rồi ăn nhậu say mèm . Bao nhiêu đứa ngủm củ tỏi ngày Tết đó vì ăn uống no say . Nghe thấy thảm . Khổ nhất là đàn bà, Tết cứ cắm mặt vào bếp nấu nướng cho gia đình rồi dọn dẹp rửa ráy , ngán đến khổ . Vậy mà không Tết thì lại than thở , nhớ có bài đăng trên báo với cái tít to đùng " Những người không có Tết " . Thấy thảm vô cùng . Thế , Tết là cái quái gì mà có cũng than , không có cũng than ? Rõ chán phèo .
Hic! Năm nay chả có tiền mua quà cho mấy đứa bé con của các cặp công nhân gần nhà , thế nào lũ nhỏ với bố mẹ bọn nó cũng lẩn quẩn sang hỏi thăm cho coi .
Nhà nước lúc nào cũng kêu Việt nam qua thời "đáy" khủng hoảng , đang tăng trưởng . Bố khỉ , bao nhiêu công ty đang ngáp ngáp chờ phá sản , bao doanh nhân mặt nhăn như khỉ ăn gừng vì không kiếm ra tiền .Thời điểm này, đến kẻ lạc quan nhất cũng còn thở dài ngao ngán , lắc lắc cái đầu rồi nhịn đói ngâm thơ , hay là đem thân đi thế chấp mà sống, tăng cái gì không biết ? Chính sách thì nay ban hành , mai sửa đổi , mốt thay luôn , Trời mà biết làm gì cho nó an toàn ...
Nói còn chả được đấy thay ! Mới ngo ngoe phản bác là các bác lại cho ngay cái Nghị định bịt mồm hết , phản đối thì các bác đòi xử lý luôn cả mấy ông bạc đầu sắp xuống lỗ . Im cho cho nó lành như trái chanh!
Mà thấy Việt nam nghèo nhất thế giới , chỉ hơn có mấy nước châu Phi , thế mà sao dân Việt ăn xài lại hoang nhất . Giá đất , giá nhà cao nhất , còn hơn cả Mỹ , Nhật.. , lé con mắt , tiền đâu nhỉ , ai giàu nhỉ ?
Ghé lên rừng vàng thì thấy dân đói vàng mắt sau bão lũ . Gạo, mắm , quần áo , chăn mền cũ đến tay họ , họ mừng như bắt được vàng . Chả biết sao , thấy rừng bị đốn trọc , gỗ đỏ về xuôi thành đồ chơi xa xỉ cho giới quý tộc mới , còn dân ở rừng vàng chỉ thấy vàng mắt , vàng người vì rừng trọc đương nhiên gánh lũ, gánh thiên tai .
Xuống biển bạc , ngư dân bạc người vì nợ chồng nợ chất , ra biển không phép nước "mẹ" ,bị chúng tịch thu cả cá lẫn tàu , còn người thì bị đánh cho bạc như vôi . Con cái ngư dân hầu hết bỏ học , bạc đầu dưới nắng đi bắt cá tôm sát bờ đắp đổi cái ăn qua ngày .
Nghe cái câu " Rừng vàng biển bạc ", nghe sao nó chua lè , chua hơn giấm .

8 nhận xét:

  1. Chua hơn giấm thì quý lắm á....há há há....cười sao mà đau!

    Trả lờiXóa
  2. Tết năm nay có khoảng 400 đến 1.000 người dân làm vườn trồng hoa kiểng tại Cái Mơn theo độ 100 ghe lên cập bến ghe Chợ Quán gần chợ Hòa Bình..thuộc quận 7. Bến này là 1 trong mấy bến, nơi lên hàng cây kiểng của dân miền Tây hơn 50 năm nay.. Nay đã thành vành đai xa lộ lớn (cao tốc=cóc tao) Cũng vì vậy họ không lên được hàng như tắc kiểng, hoa trái cây kiểng các lọai. Mà khi vận chuyển họ phải chất chồng lên nhau, ép sát vô nhau cho lợi phí vận chuyển. Cả chính quyền tỉnh Bến Tre lên năn nỉ, xin giúp cũng không được. Mà để trong khoang ghe chậu ép chồng lên chậu thì làm sao tưới nước cho cây kiểng. Có lấy nước ở đâu được để tưới cho cây khỏi chết khô ???.. Đến chiều 30 tết vợ chồng con cái họ kéo nhau lui ghe về lại Cái Mơn. Mọi vốn liếng vay mượn đầu tư cho hoa kiểng tết phá sản hoàn toàn. Có ai nghe được tiếng khóc oán hờn hận tủi của họ kéo dài trên sông, trên chuyến ghe hồi hương chiều 30 tết đó không ?. Có ai biết như vậy họ bị nợ chồng nợ, không sao còn cơ hội ngóc đầu không ?. Có ai nghĩ chính vì tuyệt vọng vì bị đẩy tới tận cùng số phận, nên các thiếu nữ miệt vườn da trắng tóc dài nầy phải đành kiếm tiền bằng cách nào không ?. Nguyền rủa ai đây ?.

    Trả lờiXóa
  3. Ghé lên rừng vàng thì thấy dân đói vàng mắt sau bão lũ . Gạo, mắm , quần áo , chăn mền cũ đến tay họ , họ mừng như bắt được vàng . Chả biết sao , thấy rừng bị đốn trọc , gỗ đỏ về xuôi thành đồ chơi xa xỉ cho giới quý tộc mới , còn dân ở rừng vàng chỉ thấy vàng mắt , vàng người vì rừng trọc đương nhiên gánh lũ, gánh thiên tai .
    Xuống biển bạc , ngư dân bạc người vì nợ chồng nợ chất , ra biển không phép nước "mẹ" ,bị chúng tịch thu cả cá lẫn tàu , còn người thì bị đánh cho bạc như vôi . Con cái ngư dân hầu hết bỏ học , bạc đầu dưới nắng đi bắt cá tôm sát bờ đắp đổi cái ăn qua ngày .

    Đọc tới hồi kết , lòng bỗng chùng xuống . Đất nước ta rừng vàng biển bạc , nghe sao ngậm ngùi chua xót .

    Trả lờiXóa
  4. Đọc một bài Xuân mà không có tí xuân nào?

    Trả lờiXóa
  5. Có đấy thôi, tại Xuân chỉ đi ngang qua rồi bay mất mờ.

    Trả lờiXóa
  6. Chị Hương và các anh chị,

    Mình không sống trong những giai đoạn bị nô lệ người Tây. Mình cũng không sống trong những giai đoạn bị Bắc thuộc để cảm nhận được những bất hạnh của dân tộc.

    Lật từng trang sử, thời có những Minh Quân, nước nhà thái bình, mọi người đều an cư lạc nghiệp, thấy lòng se lại khi nghĩ đến những bất hạnh mà bà con mình đang chịu dưới chế độ độc tài phi nhân hiện nay.

    Trả lờiXóa
  7. Vì trời cao ghê nên xuân vẫn mãi xa rời chốn nao...

    Trả lờiXóa