Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Tuổi thơ lang thang.... Entry for November 28, 2007

L.Hương lúc đi trẻ nội trú Hà tây- chụp cùng bé Thiên Hương con cô Lài - Thien Hương nhỏ hơn 2 tuổi nhưng mắc bệnh hiểm nghèo đã qua đời mấy năm rồi.
 
Một dòng sông trôi
Một đời bão tố
Ngày ấy tôi còn là đứa trẻ lên ba, lại vì chiến tranh, nên mẹ tôi phải gửi tôi ở nhà trẻ nội trú ở một nơi xa lắc, tôi không còn nhớ được cái nơi ấy là nơi nào, chỉ nhớ rằng nơi ấy có luỹ tre xanh mọc đan cứng như bờ rào ba bên của nhà trẻ. Chúng tôi ngủ la liệt với nhau trên sàn đất đặt mấy cái vạt giường, mùa đông lạnh hun hút chúng tôi co quắp ôm chặt lấy nhau để cho ấm, tường nhà bằng tre đan trét đất lên che kín mấy khe hở của liếp tre. Cả lũ trẻ ngày thì chơi đùa cười vui, chiều đến là đứa nào đứa nấy buồn xo, kéo nhau ra hiên nhà ngồi ngóng ra cổng mong cha mẹ đến thăm. Đứa lặng lẽ, đứa khóc ti tỉ, đứa hu hu khóc đòi mẹ…dấu ấn của cô nuôi dạy trẻ thật là mờ nhạt trong ký ức tôi, chỉ nhớ mang máng hễ ăn chậm là bị cô tát bôm bốp vào mông vào mặt, khóc oà lên là cô tống ra đứng một mình chỗ bụi tre kẽo kẹt, đứa nào cũng cố phải ăn, phải nhồi cho hết cái món hổ lốn mỗi ngày cô cấp dưỡng đem lên phát, cả đám trẻ sợ ma đến vãi đái, chiều 4 giờ là phải ăn cơm, ăn không xong là bị ra đứng bụi tre nghe ma kẽo kẹt, tim đập liên hồi, có đứa bị phạt xong vào nhà sợ quá sốt nóng hầm hập, đêm ngủ la thét thất thanh. Hết đông đến hè, nóng như thiêu như đốt, mồ hôi ướt hết cả tóc, dính bê bết trên trán và lũ chấy bắt đầu hoành hành, bọn trẻ còn bé mà đã biết ngồi xây tròn lại bắt chấy cho nhau. Chiều đến các cô lôi ra giếng lột trần truồng cả lũ xối nước từ đầu đến chân, có đứa sợ nước khóc ré lên là bị cô nuôi tát cho đỏ lừ cả má. Có đứa đang ngẩn ngơ bị tạt nước lạnh vào mặt thế là sặc nước, ho tím cả người. Các cô mặc kệ, cứ kéo gầu múc tiếp dội tiếp.
Có một lần mẹ tôi lên thăm, mẹ tôi thấy chấy bò lổm ngổm trên đầu tôi như hạt vừng, mẹ lôi tôi ra chải đầu bắt chấy bắt được hơn trăm con , còn trứng chấy thì đầy măt tờ báo. Mẹ lôi hết mấy đứa con gái ra sắp hàng và chải lần lượt từng đứa, chấy quăng vào lò nổ lách tách. Khét nghẹt.
Mẹ về tôi lủi thủi chui vào góc nhà khóc rưng rức, tôi muốn theo mẹ về biết bao nhiêu.
Hơn hai tháng sau, vùng quê tôi ở bùng phát dịch viêm màng não, trẻ con chết bao nhiêu, ngày nào chúng tôi cũng được nghe tiếng búa đóng đinh vào gỗ cồng cộc- nghe các cô bảo nhau- họ đóng nắp quan tài cho con ông này bà nọ.
Mẹ lên sau khi dịch bùng phát mấy tuần, nhà trẻ tôi ở có hai, ba đứa bị viêm màng não đã được đưa đi đâu mất. Mẹ gom hết mùng màn chiếu gối của bọn trẻ ra , nấu nước sôi đổ vào, mua vôi bột rắc trắng xoá cả nhà trẻ và mẹ đem tôi đi theo mẹ về một nơi sơ tán ở đâu đó ở Hà Tây.
Mẹ về cái vùng toàn vải là vải, nhà nào cũng có vài cây vải, bao nhiêu là chùm lúc lỉu, tôi được ăn vải thả cửa đến nỗi mọc mấy cục nhọt tổ bố ngay trán, trên đỉnh đầu. Mẹ mua một con gà về luộc, tôi ăn gần hết, chỉ chừa cho mẹ gặm tí xương da ở trên lưng con gà.
Cơ quan mẹ ngày nào cũng tập cứu thương, chiến đấu, bắn súng, đánh nhau. Tôi rất thân với chú Quán và chú Dương cùng làm cơ quan của mẹ. Có một lần họ tập cấp cứu cứu thương, chú Quán phải đóng làm thương binh nằm trên cáng, mẹ và mấy người khác lăng xăng dùng băng quấn chú Quán kín mít, rồi khiêng chú Quán chạy về giao thông hào, tôi nhìn thấy và gào lên: “Trả chú Quán tao đây!” tôi chạy theo lúp xúp vừa khóc vừa giật băng trên người chú Quán, mọi người cười rộ và dừng lại để chú Quán lăn kềnh ra đất, tôi ngồi khóc sướt mướt vừa lay, vừa tháo băng cho chú Quán, mồm kêu lia lịa: “ Chú Quán ơi! Chú đừng có chết!”. Chú Quán vùng dậy tháo hết cả băng ra rồi bế tôi trên tay đu đưa: “ Chú Quán không chết đâu, chú Quán phải sống mà cõng cái Hương chứ” Chú quẹt nước mắt chú và chùi nước mắt cho tôi, hai chú cháu vừa đi vừa ríu rít nói chuyện dù tôi vẫn còn nức nở trong họng vì cái cảm giác sợ chú ấy chết. Chú Quán hái chùm vải mọng nhất bóc vỏ đút cho tôi ăn- cảm giác ấy thật ngọt ngào. Đêm ấy, mẹ và mấy người bạn tụ nhau ở nhà tôi ( nhà ở nhờ ở sơ tán) hát hò suốt đêm, chú Dương hát cho tôi nghe những bài hát du dương, tôi cuộn tròn trên lòng chú Quán- như con mèo con lim dim. Chú Dương hát hay lắm.
Ba tôi phải theo trường Đại học Bách khoa Hà nội sơ tán tận trên Lạng sơn, mẹ lại bị kêu về Hà nội trực chiến, mẹ đưa tôi cho ba mang đi Lạng sơn. Ba tôi và tôi đi tàu hoả lâu lắm, ngủ dậy thì đã chiều, tàu đổ khách xuống ga. Ba chở tôi trên cái xe đạp nam sườn ngang ở truồng chạy mải miết đến một bờ sông, ba bảo “ Đây là sông Kỳ Cùng” “ Con ngồi chờ ba ở bên này, ba đem đồ đạc qua trước rồi sẽ quay lại đón con” ba lội sông đi sang bờ bên kia, nước chỉ cao hơn đầu gối ba một tí, nước trong vắt chảy lơ phơ, đá cuội dưới lòng sông nhìn thấy rõ từng hòn. Ba đi khuất sau răng cây, tôi vớ ngay cái sào tre ai để ngay bờ sông và chống xuống sông lội qua như ba, nước đến ngực, lạnh buốt, quần áo tôi ướt hết. Tôi trèo qua từng tảng đá dưới lòng sông, vừa đi vừa nghịch, chọc cái sào tre vào đám cá đang bơi lăng quăng ở dưới sông. Đi gần đến bờ bên kia, trời tối sầm lại, ba tôi chạy xuống bế tôi lên tay, và leo thoăn thoắt lên bờ cao, cao lắm cỡ khoảng 10 mét chứ không ít, ba leo không kịp thở, đến nơi cao nhất ba tôi đặt tôi xuống đất và đứng thở hào hển, ba tát tôi hai phát vì cái tội cứng đầu không nghe lời dám tự lội qua sông. Tiếng hú rền rĩ kéo dài, tiếng nước gầm gào xa xa, ba và tôi đứng nghỉ , nhìn ra sông, nước kéo về sầm sập như thác, nước dâng lên trong chớp mắt chỉ thấp hơn chỗ ba và tôi đứng khoảng hai mét. Hoá ra mưa nguồn, lũ kéo về. Ba ôm chặt tôi trong tay ba, chắc ba nghĩ đến sự may mắn là tôi đã mò sang sông sớm hơn lũ về. Ba ôm chặt và hít hà mái tóc tôi.
Suốt trên chặng đường về khu lán trại của trường, ba tôi không rời bàn tay nhỏ bé của tôi ra một giây.
(Còn tiếp….tại vì bị gọi đi gấp)
 

14 nhận xét:

  1. có đang khóc nhè không đấy? hay lại nhớ ba rồi khóc tồ tồ?!!

    Trả lờiXóa
  2. Má là cái đứa ngồi ở thành cái cũi ấy nha...đừng có lộn!

    Trả lờiXóa
  3. Rơm rớm thôi! Hơi hơi nghẹn nghẹn!

    Trả lờiXóa
  4. con biết mà, nhìn mặt là thấy cái nét rồi

    Trả lờiXóa
  5. Khóc được thì khóc luôn! Thương! Kỉ niệm để nhìn lại và yêu thương bản thân mình hơn.

    Trả lờiXóa
  6. Khóc nữa bị mấy con cừi cho à! Nín thui...éc éc!

    Trả lờiXóa
  7. Chị ơi, em đang trong lúc rất bận rộn nhưng ngày nào em cũng ngóng xem loạt bài viết thế này của chị.

    Trả lờiXóa
  8. Em thích chị viết mấy loạt bài này á? Toàn là quá khứ, buồn đau ..chị sẽ post mỗi ngày một bài tới khi em chán đọc chị há!!!! Hehehehe

    Trả lờiXóa
  9. lẠI MỘT DƯƠNG THU HƯƠNG NỮA XUẤT HIỆN TRÊN VĂN ĐÀN VN

    Trả lờiXóa
  10. những bài viết của chị chân thật, cảm động, còn có giá trị lưu lại một giai đoạn lịch sử của dân tộc ...

    Trả lờiXóa