Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009
Entry for October 20, 2007-Vĩnh phú cuối hè
Vĩnh Phú , tháng 8/1972
Những ngày hè vẫn còn , cơn nóng nực vẫn còn, mẹ phải quạt bằng cái quạt nan phành phạch hầu hết đêm cho chị em tớ ngủ. Lúc nào nóng quá, tớ phóng ra giếng dội mấy gàu nước cho mát rồi thấm khăn mặt cho ướt đem về nhà lau người cho mát.
Sáng sớm, tớ mò ra đằng sau nhà, leo lên đồi hái sim, quả sim chín nũm tím lịm, cho vào miệng cắn một phát ngọt lừ trong mồm, quả mua thì chát hơn nhưng cũng ăn được, mấy bụi sim, mua nằm lùm xùm bên con đường mòn dẫn lên đồi, hoa mua thật đẹp tím lả lơi, nằm chơi vơi trên tùm lá xanh mướt. Đang tung tăng chơi thì có con rắn to tướng dài nhằng bò qua trước mặt tớ, tớ gào lên “Trời ơi rắn to” và co giò co cẳng chạy phóng xuống đồi về nhà. Tim đập thình thịch, tớ hào hển kể chuyện cho chú Ninh nghe về con rắn , tớ dang tay ra diễn tả độ dài của nó, và khum vòng hai bàn tay để tả độ to, chú Ninh cười ầm ĩ bảo là con rắn vuông, nói mình nói láo chơi, tức quá mình kêu chú ấy lên đồi để xem, chú ấy chỉ diễu mình nhát gan, không thèm tin, tức quá mình chạy sang nhà bác Khẩn nói cho bác ấy nghe, bác tin liền và đi theo mình ra chỗ con rắn bò qua, cái vệt cỏ rạp xuống chỉ cho bác ấy đường con rắn đi, bác ấy cầm đòn gánh đi vào xóc trong bụi và đập được đúng con rắn mình thấy, bác ấy xách xuống chìa cho chú Ninh coi, thế là chú Ninh hết còn cười diễu mình nữa. Và mình thấy rắn là sợ chết khiếp từ đó.
Ngọn đồi chỉ toàn là sim , mua và cây bổi (một loại dương sỉ), đặc biệt cây bổi này vừa cắt xuống còn tươi mà đốt vẫn cháy đùng đùng như đuốc, mẹ con mình phát hiện được ra thế là cứ một tuần lại lên đồi cắt về đun, hai mẹ con gánh bao nhiêu là gánh về chất tới nóc bếp để đun dần. Mình gánh cũng giỏi lắm, gánh bổi che hết cả cái thân mình, thế mà vẫn dẻo đi xuống đồi nhanh như chớp. Mình chẳng cần phải đi tranh nhặt củi với thằng Quang em cô Châu nữa. Thế mà sau khi nó thấy đi nhặt củi khó hơn, nó cũng lên đồi chia ranh ra để cắt bổi tranh với mình. Mình ghét nó lắm, èo ẹo như con gái, cãi nhau với mình không lại là gào lên mách cô Châu, thế là mình lại bị mẹ tát cho mấy cái. Mình cũng tranh thủ khi cô Châu đi vắng, chú Ninh đi làm là mình kiếm cớ quại cho nó mấy đấm. Mà lúc bị đấm rồi nó cóc dám mách lại.
Gần hết hè, nhà bác Khẩn có đám giỗ, bác ấy mời mẹ con mình sang ăn, cỗ nhà quê đông người đến dự. Ngồi trong ngồi ngoài, chia mâm nam, mâm nữ, mâm khách , mâm nhà. Không được giết lợn, bác ấy thịt hai con chó và mấy con gà. Gà thì luộc chặt miếng, lòng nấu với ít măng bẻ ở bờ rào. Chó thì luộc và sáo măng. Mình ngồi với mẹ, thấy đĩa thịt chó thèm nhỏ dãi, gắp lia lịa đến nỗi mẹ phát ngượng lấy cái đũa gõ vào đầu mình bảo ăn phải trông người khác nữa chứ! Mính ăn cho ba bát cơm đầy ú ụ vì đám giỗ họ không nấu độn. Bác Khẩn quý mình còn để dành cho một cái đùi gà vàng ươm, mình cắn một miếng tí ti cái da và đem ra dúi cho con Phương, con bé ngồi ăn ngon lành. Mình cười khoái chí vì con Phương vốn dĩ lười ăn như hủi thế mà hôm ấy nó ăn hết cái đùi gà. Cảm giác vị ngon, vị ngọt của thịt chó ngày ấy vẫn còn đọng lại trong ký ức mình cho đến hôm nay. Đấy là lần đầu tiên mình ăn thịt chó trong đời.
Nhưng về già nuôi chó nhiều, mình không hề đụng tới nữa, yêu chó như yêu trẻ con-không thể nào ăn được.
(Còn tiếp….)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Lúc này em được 6 tháng tuổi nà chị =))
Trả lờiXóaChưa bít ị bô, đái dầm ị đùn trong tã.! há há á.....
Trả lờiXóa"quả sim chín nũm tím lịm"
Trả lờiXóatừ "chín nũm" hay ghê Hương à...
Hehe,em đang định quạt mụ về vuh ăn thịt chó.Cứ tưởng mụ bắt chước mấy tên đạo dức giả chứ...
Trả lờiXóa