Trăn trở
Những gì xảy ra chung quanh ta thật đột ngột, và cũng có cái ta biết trước nó sẽ là như thế, nhưng sao ta vẫn buồn rầu và trăn trở.
Cuộc sống của ai hình như cũng bế tắc, mọi người đang cố gắng thoát khỏi cái lưới nhền nhện, nhưng càng vùng vẫy nó càng thắt chặt.
Sinh mệnh một con người thật phù du, hôm qua còn vui vẻ nói cười, hôm sau đã chết. Một cuộc sống đang trôi đi, bỗng bão táp rồi tù đày.
Sao lại thế? Phải chăng số phận đang đùa ác với chúng ta? Hay oan nghiệt kiếp trước bây giờchúng ta phải trả?
Cái chết của con người nhẹ tựa lông hồng, như chúng vứt người hấp hối khỏi xe, hay ra tay tàn độc với chính đồng loại.
Lòng tin phải than van vang vọng trong tâm tưởng, bởi sự tù đày tư tưởng đang đè nặng lên chúng ta.
Chúng ta không được quyền hít thở cái không khí tự do, mà chúng ta phải gồng mình nín nhịn trong cái guồng quay khốn nạn của cuộc đời.
Mặt trời vẫn mọc, gió vẫn thổi, thời gian vẫn trôi, chỉ có chúng ta đang phải trả giá....
Người đàn bà bất tỉnh trên lề đường bởi vết thương do con người gây ra. Người đàn ông bất tỉnh tâm hồn ngồi lặng im gặm nhấm nỗi oan sau chấn song xà lim.
Đứa bé bất động và hoảng loạn nằm co ro trên giường với những vết thương đầy khắp.
Những đứa trẻ và những người mẹ đang phập phồng chờ đợi cơn bệnh giáng xuống đầu bởi sự tàn nhẫn của đồng loại
Những cơ thể phì nộn, những khuôn mặt láng mỡ, phủ phê đang đè nghiến những trinh nữ miệt vườn để xả xui bằng những cú đâm thọc của con cu già lão nhưng lắm tiền.
Những cái đầu toan tính tìm đường hãm hại.....
Ôi phù du quá, cuộc sống của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét