Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2008

Entry for March 15, 2008 Tám mí cái!

Tối thứ bảy, 15/3/2008

Hôm nay tranh thủ về sớm cùng mấy đứa nhỏ, ghé Trung Chánh mua hai con gà nướng muối ớt, và 5 xâu chả lá lốt, bò cuốn mỡ chài đem về nhà ăn.

Mọi thứ nóng hổi, thơm phức, chúng tớ không chặt gà ra, để nguyên con bày lên bàn, lấy tay xé từng mảng thịt bốc ăn nhồm nhoàm, giống y như phim chưởng Hồng kông- thiếu có cái lạnh cắt da và đống lửa nữa là cảm giác trọn vẹn. Bò cuốn lá lốt và cuốn mỡ chài, bốc cuốn bánh tráng rau sống, chấm mắm nêm ăn ngon tuyệt. Mấy lon bia, nước ngọt và rượu chát đưa mồi, sướng thế! Đũa , muỗng quăng tiệt, chỉ sai năm ,mười quân thôi!

Ăn lại nhớ đến ngày xưa, lúc ngăn sông cấm chợ, mấy mẹ con tớ lúc nào cũng mơ ước có ba con gà luộc để mỗi người một con xé ăn như thế này, mơ ước chỉ là mơ, nhà nuôi gà mà làm thịt ăn phải giấu diếm không thì bị mang tiếng “tư sản”, một con gà 2 kg chặt ra kho mặn ăn hai tuần! Bây giờ có điều kiện để ăn thì đã già, không thể ăn được nhiều, nhìn thấy mấy đứa nhỏ ăn ngon lành mà thèm, nhưng bản thân lại không ăn nổi hai miếng cỡ hai ngón tay. Tức chết đi!

Ngày xưa ấy đến bây giờ đúng 30 năm! Ôi thời gian nhanh như chong chóng xoay, Tre già rồi măng mọc, tớ sẽ trở thành bà ngoại trong một hai năm nữa thôi!

Chiều nay, tớ thấy hơi mệt và lo âu, tớ trải đệm ra tập yoga, rồi hít thở 15 phút thêm nữa, thế là tớ thấy người nhẹ hẳn đi, thế là tớ thư giãn, ngủ béng hơn 20 phút. Tỉnh dậy, sảng khoái, huyết áp ổn, lo âu tan biến. Ai dám chê Yoga không tốt nhỉ??!!!

Hôm thứ năm vừa rồi, sau khi đọc một bài báo trên Tuổi trẻ về căn bệnh rối loạn lo âu, thế là tớ thấy tớ giống y hệt, tớ đăng ký đi khám ngay- tại bệnh viện chăm sóc sức khoẻ tâm thần. Đến nơi tưởng có mình mình ai dè bệnh viện đông nghẹt cỡ 150 bệnh nhân, họ cũng bị giống như tớ, đi khắp các bệnh viện mà không tìm ra bệnh, chỉ mệt và lo lắng, rối loạn huyết áp, tim mạch... thế là họ đến đây như một cứu cánh cuối cùng, hỏi thăm bậnh nhân cũ, chữa được vài tháng rồi thì họ bảo, sau khi điều trị, họ thấy khoẻ hẳn và mọi triệu chứng bệnh gần như tiêu tán hết. Bác sĩ bệnh viện này sao mà dịu dàng kiên nhẫn đến thế, họ khám một bệnh nhân không dưới 20 phút, giá khám có 20.000 đồng. Bệnh nhân thì đa dạng, từ bà nội trợ, xe ôm, đến doanh nhân, người mẫu.....

Khám xong hết đúng 3 tiếng, trả tiền khám, đo điện não, điện tim 52.000 đồng. Họ cho tớ 2 loại thuốc, uống một tuàn 54.000 đồng. Tớ uống từ hôm qua, hôm nay, thấy khá hẳn lên, các cơn mệt buổi trưa và buổi chiều chỉ còn khoảng 40% vui vẻ hơn, ít suy nghĩ lan man. Hy vọng lại tràn đầy.

Nhìn những người điên loạn trong bệnh viện sau cửa sắt thấy thương làm sao, y tá, bác sĩ dịu dàng quá , tớ không ngờ, dù rằng khi mới đến nhìn hoàn cảnh vật chất của bệnh viện thật nghèo, thật cũ, thật bẩn.

Bác sĩ ghi kết quả sổ y bạ của tớ: Trầm cảm, rối loạn lo âu do chấn thương tinh thần quá lâu. Ông ấy bảo chắc chắn sáu tháng sau tớ sẽ hết bệnh, và yêu cầu tớ đi điều trị bác sĩ tâm lý hai tuần một lần, để giải toả hết những tổn thương tinh thần từ ngày xưa đến giờ! Tớ mừng lắm.

Bố tớ chưa biết, hôm nay thể nào ông cũng đọc những dòng này. Ông sẽ cười khà khà cho coi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét