Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2008

Entry for March 01, 2008 Mối tình chênh lệch,


Ngày hôm qua, bất chợt cô nhận được cú điện thoại của người yêu trẻ con ngày xưa. Cô ngại ngùng trả lời vài chữ và cúp máy, chú bé đã chững chạc hơn xưa và thành một người đàn ông thực thụ, cô không muốn gặp lại nữa, cô muốn tất cả ngủ quên trong quá khứ.

Hơn mười năm trôi qua rồi, cú điện thoại khiến cô nhớ lại chuyện tình chênh lệch của cô và một cậu bé, lúc ấy cô khoảng 38, còn cậu bé mới khoảng 24 tuổi.

Hồi ấy cô mở hãng sản xuất, cũng chỉ là một cái xưởng con con làm đủ mọi kiểu sản phẩm, do cô thiết kế, hoặc do yêu cầu khách hàng. Không giàu có nhưng đủ nuôi sống gia đình cô và mấy đứa con riêng của chồng cô.

Dù cố gắng ngăn cản cách mấy, chồng cô cứ lao vào cái thú đi chơi bi-a ban đêm và nhậu, đêm nào chồng cô cũng về lúc khoảng hai giờ sáng, và bắt đầu chửi bới cô thậm tệ vì cô đã giành mất vai trò trụ cột gia đình và đẩy ông ta thành kẻ vô dụng, sau những màn chửi bới là ông ta bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh đập cô tơi bời. Lúc ấy vì cô để công nhân ở lại trong nhà rất đông nên cô chỉ biết lẩn tránh những cú đòn hiểm của chồng mà không dám chống lại, vì cô còn nghĩ giữ gìn cái thể diện cuối cùng của một thằng đàn ông cho chồng. Bao đêm nằm trằn trọc, cô khóc hết nước mắt vì sự bội bạc của chồng, cô rất muốn ly dị, cô đã ly thân với ông ta hơn năm trời rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại nhớ đến lời hứa không bao giờ bỏ bê ông ta với mẹ chồng cô, cô lại xé bỏ tờ đơn xin ly dị.

Một ngày đang đi giữa đường, cô lăn ra ngất xỉu, tỉnh dậy cô thấy mình nằm trong bệnh viện, cô nghe y tá kêu to “ Người quen của bệnh nhân giường số XY vào bác sĩ gặp” Cô thấy số giường mình XY rõ ràng, và cô chỉ đi một mình cơ mà?? Cô gượng quay ra nhìn, một cậu bé trẻ măng, cao to như hộ pháp chạy vào, cậu ấy mặc đồng phục công ty, cậu ấy nghe bác sĩ nói gì đấy và vào giường hỏi cô:

-Chị tên gì thế? Ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Bác sĩ hỏi để làm hồ sơ chị ạ.

Cô ngạc nhiên, trố mắt ra hỏi cậu ấy:

-Em là ai ? sao em ở đây…với chị thế?

-À, em là tài xế công ty L, em đang lái xe thấy chị lăn quay ra giữa đường nên khiêng chị lên xe chở vào đây.

-Ôi! Chị cám ơn em, xin lỗi đã làm phiền em.

-Đây cái túi xách chị đây, chị kiểm tra xem có mất mát gì không? Lúc nãy chị xỉu, nhiều người lòng vòng chỗ đó, em lo khiêng chị rồi lấy túi sau, nên không biết có mất gì không!

Cô lấy túi, móc bóp lôi cáihộ chiếu đưa cho cậu nhỏ nhờ đưa bác sĩ ghi hồ sơ. Cậu bé như con thoi, chạy qua lại mua đồ ăn đồ uống cho cô vì nghe bác sĩ bảo cô bị suy nhược cơ thể nên hạ huyết áp, hạ đường máu. Cô không muốn nuốt, nhưng cậu bé cố dỗ dành cô ăn như dỗ dành em bé, cô đành cố uống, cố nhai nuốt bánh cậu mua về. Cặp mắt nâu trong veo cứ nhìn cô chăm chăm, xem cô ăn uống thế nào. Cô ngại ngùng mắc cỡ đến nóng ran cả mặt.

-Em có ít tiền lắm nên không mua đồ ngon cho chị được, chị cố ăn đi cho khoẻ.

Cô tủi thân, và oà lên khóc nức nở. Cậu bé thật tự nhiên, ôm vai cô vỗ về. Trong giây phút cô chợt thấy mình được thành đàn bà, được che chở chiều chuộng trong vòng tay người lạ.

Cậu ấy vẫn ngồi chờ cô xuất viện, mặc dù nhiều lần cô bảo cậu đi làm đi, cô có thể tự lo cho mình. Cậu ấy chở cô ra chỗ lấy xe và nằng nặc đòi chở cô về cho an toàn.

Sau đó lần đó cô và cậu nhỏ hay gọi điện rủ nhau đi uống cà phê tán chuyện, tình bạn nảy nở giữa cô và cậu ấy thật trong sáng, êm đềm. Cô cũng tìm thấy được một khoảnh không gian cho riêng mình và một người bạn- cô có thể trút nỗi buồn vào lỗ tai cậu bé. Cô bắt đầu thích thú với những cuộc hẹn hò với cậu nhỏ.

Hơn một năm, chuyện gì đến phải đến, một lần ngồi quán cà phê, cậu nhỏ đưa cô một mảnh giấy viết rằng: “ Chỉ một lần gặp gỡ bất chợt và bây giờ EM YÊU CHỊ”. Cô run cả người khi đọc hết dòng chữ, bởi cô cũng không biết rõ tình cảm trong lòng cô ra sao- biết nhớ nhớ khi đôi ba ngày không gặp, biết lòng cô đỡ trống trải cô đơn khi ngồi bên cậu nhỏ…cô thẫn thờ nắm chặt mảnh giấy trong tay. Bàn tay ấm áp chợt nắm lấy tay cô, bàn tay ấy run lẩy bẩy, và lòng cô cảm thấy xao động rung rinh. Im lặng, không gian chỉ còn lại tiếng đập của tim.

Cô biết cô lại phải bỏ đi, bỏ đi một tình yêu dại khờ của cậu bé, bỏ đi bởi vì biết trước cuộc tình không có hậu. Cô biết trái tim cô sẽ nhói đau, và những đêm không ngủ sẽ lại về.

Cô rút tay ra, và nói nho nhỏ “ Không thể em ơi” ! Cô đặt lên đôi môi trẻ thơ kia một nụ hôn nồng ấm và cô bỏ đi!

Đã hơn mười năm rồi, cô thở dài và đóng suy nghĩ lại! Cô đã quá già .............

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét