Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

Từ Hồng Vệ Binh thành con dân đi khiếu kiện.

Hơn mười năm trôi qua từ ngày đi làm hồng vệ binh ấy , nhà nước bắt đầu dẹp bỏ ngăn sông cấm chợ và mời bọn Tư Bổn giãy chết vào đầu tư tại Sài gòn. Bọn Taiwan và Nhựt Bổn vào sớm nhất.
 Năm 94, nhà mình mặt tiền Nguyễn Du quận nhứt thành điểm ngắm tắp lự của bọn Nhật, chiều ngang 40 mét, chiều dài gần 60 mét- miếng đất như một miếng bánh ngon lành mời gọi...Phía đằng trước nhà mình, nhà chính bị bọn công ty Sài gòn trang trí xy6 dựng chiếm mất- với lý do " Ông Nghĩa ( Ông nội mình) đã viết giấy hiến..." Có tin đồn nhà mình sẽ bị di dời để nhà nước trưng dụng, bà nội giao hết bằng khoán từ thời cổ lai hy đến thời năm 72 của họ tộc bà về căn nhà này đưa cho mình để đi kiện vì mình là dân tự do ( đã bỏ nhà nước, bỏ mọi tư cách liên quan tới cán bộ nhà nước năm 93) - Cầm một đống hồ sơ, không hề thấy có cái đơn hiến tặng nào của ông nội cả...Mình đi lên phường đòi cho xem cái đơn hiến tặng của ông nội cùng với cái giấy ủy quyền của ông bác, bà nội- họ bảo phường không giữ- chắc sở Nhà đất giữ... Lên sở nhà đất đi truy tìm gần một năm cũng chẳng thấy đâu, chả có con ma nào nhận là có tờ giấy ông nội hiến nhà của ông bác và của bà nội cả. Căn nhà này là đứng tên anh ruột của bà nội và bà nội, bà Năm.
Sẵn đi lobby ở Hà nội cho vụ đoàn phim tài liệu của Hàn ở Hà nội, mình ôm hết đống hồ sơ và đơn kiện của nhà mình ra Hà nội. Đơn kiện, đơn xác nhận căn nhà nuôi dấu cán bộ cách mạng như ông Kiệt, ông Linh, ông Thọ, và một số sổ sách thuốc men của ông Hai chuyển ra chiến khu mà mình tìm được trong cái tủ chứa rác ở nhà- Ông Kiệt xác nhận, ông Thọ cũng xác nhận...đem ra Hà nội chạy tới chạy lui mới được ba dòng của ông Thiến lợn " Nhà có công với cách mạng, đề nghị giải quyết đúng chính sách.!"
Về Sài gòn, bọn công ty đêk1 chịu trả, chúng cứ vin vào là ông nội có giấy hiến nhà  mà chiếm giữ...Mình đi cãi nhau với thằng cha giám đố sở nhà đất bấy giờ là lão Bình ( hay An Bình ) trên cơ sở " nếu hiến nhà thì phải có giấy hiến- đưa ra thì tôi sẽ ngồi thương thảo tiếp, còn không thì phải trả nhà cho ông bà tôi!"
Gần nửa năm, chúng mới photo cho mình cái giấy mượn nhà của ban quân quản quận Nhất Sài gòn là mượn lầu 1 căn nhà sau -  nhà phụ làm văn phòng tiếp quản tạm- Mình làm sao chịu, mà đó là giấy mượn nhà, có ông nội mình ký đồng ý cho mượn tạm. Lúc này cả nhà họ Hồ mình sống ở phía nhà sau, trên lầu .
Phải lui lại một chút cái vụ này, hồi mới vào SG thì lầu một nhà sau bị thằng cha Thanh Trúc sở văn hóa, đoàn múa Bông sen ở đó, cả nhà mình sống ở nhà phía trước...đến năm 77 thì cái lão Thanh Trúc ấy trả nhà cho nhà mình, bà nội kêu cả nhà dọn hết về nhà sau- thì bọn công ty Xây dựng của bọn nhà đất nhảy vào chiếm nhà trước và một phần tầng trệt nhà sau- sự vụ này mình không được nắm rõ vì hồi đó ba mẹ và ông bà nội với ông Hùng chú mình quyết định.
Khi bắt đầu khiếu kiện thì mình gom hết hồ sơ lại đi kiện thì mới lòi ra quyết định mượn nhà- mình khiếu kiện vụ mượn nhà thì khi chủ đòi phải trả lại. Bà Năm, ông Hai gửi ủy quyền về cho mình đầy đủ.
 Đến đầu năm 95 thì chúng thỏa thuận với bọn Nhật đầu tư trên miếng đất nhà mình xong và thông báo nhà mình phải di dời hết với giá di dời 1 triệu đồng/m2 - Cả nhà hừng hực nổi giận, lại cử mình đi cãi nhau tiếp tại sao không trả nhà mà lại trưng thu nhà có chủ quyền thì chúng chìa ra cái bằng khoán đỏ chét của chúng nó rằng " Nhà này là của nhà nước, các ông bà đến đây ở nhờ, phải trả tiền thuê nhà, bi giờ nhà nước lấy lại thì phải di dời" chúng còn chìa ra mấy hợp đồng thuê nhà xanh lè đóng dấu đỏ mà nhà mình chả có ai ký cả.
Mình lên Ủy ban, lên sở nhà đất cãi nhau chí chết bởi chúng không thể chiếm nhà có chủ được, thế là chúng đưa ra cái công văn " Nhà 101 Nguyễn du đã bị trưng thu do nhà vắng chủ, chủ bỏ chạy theo Mỹ Ngụy..."
Thật sự là khốn nạn, dấu trong tay chúng, quyền trong tay chúng, chúng ra hàng loạt các văn bản tịch thu, nhà bị đánh tư sản, nhà có tội với cách mạng....v..vvv.... thư, xác nhận của các bố to oành chúng cũng coi như cứt cả- chúng muốn cướp thì đừng hòng thoát. Mình vẫn phải vin vào mấy bửu bối trong tay để tranh cãi- một lần nữa bay ra Hà nội, và thư ký của ông Kiệt vào hẳn nhà mình, rồi sang Ủy ban để đi đến kết luận " Thôi thì bồi hoàn thỏa thuận để di dời..."
Chúng thỏa thuận bằng một công văn của Ủy ban " Bồi hoàn 1.500.000 đồng / m vuông là đúng giá thị trường" Quân ăn cướp, nhà mình không ai đồng ý với cái giá đấy cả. Chúng cho xe ủi, xe xúc, máy đào, máy khoan thăm dò đến chật sân nhà mình, chúng tính chơi màn bạo lực âm thanh để gia đình phải sợ mà chạy.
Một tuần lễ như thế, cả gia đình bất an. Mình chợt nghĩ ra một trò phá thối. Mình trộn đường, muối, nước, đêm khi chúng ngủ, mình vác cờ lê ra mở hết capô máy, nắp nhớt máy hì hụi đổ gần chục lít hỗn hợp đó vào các loại xe cơ giới chúng để nhà mình, còn đái ra bô, ỉa ra ca khuấy lên đổ vào bình xăng của xe.
Sáng hôm sau, chúng lên làm việc, thằng con, thằng cha đề máy lên nổ bụp bụp rồi phọt phẹt tắt ngấm- đứng máy hết. Mình ngồi trong phòng ngó ra cười ngất ngư...mẹ kiếp cho chúng mày chết... Hồi đó xe cơ giới cực kỳ khó kiếm trong thành phố...
Tiên sư, nó sửa phát hiện ra muối đường và cứt- tớ lại phải lên công an " Không biết- không nghe- không thấy..." rồi phải cho tớ về. Làm gì nhau?
Cả tháng chả ngã ngũ gì, chung sửa xong xe, rồ máy, xúc đất thẳng đường vào nhà tớ- tớ bay ra-" mẹ chúng mày, còn tiến một bước tao cho chúng mày thành biển lửa! can xăng mua của con nhỏ bán xăng lậu gần nhà trên tay và điếu thuốc đang hút...Hung dữ chỉ bắt chúng dừng bước được vài tuần. Bọn sở nhà đất mời cả họ nhà tớ lên thương thảo, cả nhà dứt khoát không đồng ý giá bồi thường như thế, bà thím mình chửi xong xỉu ( bả đảng viên alõ thành đới) bà nội lên cơn nhồi máu- chú mình đỏ mặt tía tai...có mẹ mình là  bình tĩnh ký biên bản "không đồng ý".
Thằng bạn mình làm trong ban dự án ấy bỏ nhỏ cho biết bọn Nhật trả bồi thường hơn hai triệu đô- thế mà bọn nhà đất tính ăn chặn luôn hết chỉ trả gia đình mình chưa tới 100 ngàn đô!
Quân ăn cướp! mình lên chửi thẳng mặt lão giám đốc nhà đất- chỉ tiếc là mình không có trong tay biên bản ghi nhớ phần bồi thường giữa bọn Nhật và bọn nhà đất Sài gòn.
Sau đó, chúng xuống nước tới gai đình họ mình vận động trả giá gấp ba lần giá chúng đọc lệnh giải tỏa. Suýt chút bà nội ừ đồng ý, mình lôi tụt bà nội vào phòng giải thích, bà nhận ra, bà bắt đầu chửi bọn nó " các chú khác nào quân ăn cướp? Dòng họ tôi cả đời hy sinh cho cách mạng bây giờ các chú lật lọng tính cướp trắng gia sản dòng họ tôi sao?" Không kết quả, chúng lẽo đẽo ra về và cũng chẳng thằng nào dám nổ máy cày xới hay khoan nữa...
Cái dự án treo lửng ở đó gần một năm, chúng bắt đầu vận động lại...Mẹ mình với mình đi trả treo giá hết mấy tháng- cuối cùng cái giá tạm ổn nếu như cả nhà mình về vùng quê- ngoại thành có lẽ đủ, bà nội cũng trắng phớ hết cả đầu, mẹ mình thì gầy hơn con mắm...Cũng đành phải di dời và về vùng Hóc Môn này, nước ngập mênh mông, ngày nào cũng té xuống sình bẩn hết cả quần áo..Biết làm sao? Mấy con người làm sao đấu lại cả một bộ máy cộng sản súng ống, quyền lực như thế???
Những lần chúng thẩm vấn mình " tại sao gia đình toàn cách mạng mà mình lại phản động chống nhà nước chống đảng như thế?" Mình chỉ chỉ nói đơn giản " Ngày trước các ông từng là lý tưởng của tôi- nhưng cái cảnh các ông cướp nhà người với súng ống như thế thì các ông đã tự tạo nên sự chống đối"...Khi mình nói ra điều đó, cái cảnh mình chứng kiến họ đuổi nhà người ta ra đường thế nào hiện lên rõ mồn một, và sự buồn bã, day dứt lại cuộn lại trong tâm trí...Mình hiểu rõ ràng cái nỗi đau mất mát....mất đi cái của cải gầy dựng bằng cả gia tộc, bằng bao nhiêu mồ hôi nước mắt nó đau đến thế nào...đó cũng là lý do tại sao mình đi làm cái phóng sự ảnh dân oan khiếu kiện ở Hoàng Văn thụ năm 2007....cho dù mình may mắn hơn người khác chút đỉnh...vẫn đau, vẫn buồn thế. Hỏi mình còn chút nào tin hay yêu cái chế độ này không ? Thì xin thưa mình căm ghét nó khinh bỉ nó và chỉ muốn nó đổ nhanh ngày nào, dân sẽ bớt khổ ngày ấy.
Đừng có dở cái giọng rắm rít đòi phạt tui mấy trăm triệu à...vào đây mà đọc. Ghét tui nói ghét, đéo nói thương nổi, gian manh, lừa lọc- uổng công ông bà cha mẹ tao đổ máu vô ích cho tụi bay! Máu tao quý lắm, bởi tao không ngu đâu! Ngu đủ rồi....
Ông bà tổ tiên à, con vẫn thờ ông bà hương khói đầy đủ, ông bà đừng buồn nhé, con gột sạch cái màu đỏ lè cộng sản rồi, chỉ còn đúng màu máu của ông bà để lại mà thôi!

15 nhận xét:


  1. Không còn đỏ thì lại lọt vào (sổ) đen... Vây là nhà bà gần như mất trắng tất cả!

    Trả lờiXóa
  2. Bà dì Sáu còn cái nhà, mấy nhà kia mất hết, nhà từ đường họ Trần của bà nội cũng mất trắng đó Zip.

    Trả lờiXóa
  3. Thế chúng nó coi chữ ký của Ông Thọ , Ông Kiệt ek ra cái gì à?

    Trả lờiXóa
  4. your hoc Mon home was cheap back then right? Now I don't think you can afford it. Sorry for typing it in English cuz my touchpad keeps changing my Vietnamese words to english.

    Trả lờiXóa
  5. Hồi em mới vào sài gòn, ở hà trọ bên Lương Định Của quận 2. Giờ nhà đó đang bị giải tỏa mất chắc cũng gần như trắng. Lô đất đó (gần 10.000m2) mà nó trả cô ấy có 5 tỷ, cô ấy không chịu thi hành. Nó cướp trắng còn gì. Cướp có nghề ghê.Kinh.

    Trả lờiXóa
  6. Tui biết cái quy trình "cướp nhà đất" này nè.
    Mà viết ra sợ cái tội "làm lộ bí mật an ninh cuốc da" quá, nên hổng dám viết. ( không chừng lại vẽ đường cho các "thái tử" lâu nay chỉ lo ăn chơi, thấy "làm ăn" dễ quá, nhào ra làm ăn, thì toi)

    Trả lờiXóa
  7. Hồi năm 96 đất nhà mình rẻ như bèo, cả san lấp cũng chưa đến 6$/m2 mà chỉ khổ là nó nằm giữa đồng không mông quạnh, sình và cỏ, lúa, đường không có. Về đây mình bỏ biết bao công gầy dựng cả con đường vào nhà giờ thành đường công cộng của ấp. Mỗi công trình là bỏ vào tiền chuyên chở xà bần vài trăm xe mang về đổ con đường. Tất thảy mình đổ chừng 7000 xe xà bần loại 10 m3/ xe về khu này á...dân mới có đường kéo về đầy nhung nhúc bây giờ...

    Trả lờiXóa
  8. Lạy hồn!
    Tính cho dân chết hết à? ặc ặc!

    Trả lờiXóa
  9. nhờ vậy chị thành đại gia nhà đất rùi jk dân vn mình lúc nào cũng phải "sống trong sợ hãi" nó muốn cuop là cuop ah

    Trả lờiXóa
  10. hí hí, P không đánh mà khai kìa, hí hí hí

    Trả lờiXóa
  11. Hồng Vệ Binh như cậu còn còm len, còn bị đì. Huống hồ cái đám "ngụy" như tớ.

    Trả lờiXóa
  12. Nhà mặt tiền đường NGuyễn Du mà ngang 40 mét thì bây giờ là "tấc đất tấc vàng" rồi. Nếu còn tới bây giờ, có lẽ là triệu triệu phú đô la. May mà chị là gia đình có công, chứ như tụi em, có cha mẹ, ông bà dính dáng chế độ cũ, có khi tay trắng luôn.

    Trả lờiXóa