Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

Nặng lòng.......

Có cô thì chợ cũng đông…

 

Chợ Vĩnh họp hàng ngày. Là chợ của phường, một thứ chợ nội bộ, họp ngay bên vỉa hè của hai con đường gặp nhau thành một ngã ba. Tuy thế, nhưng chợ vẫn sầm uất, không kém những chợ khác. Người bán cũng quen chợ mà khách mua thì cũng là dân phường, nên sự quen biết gắn bó cũng mặn mà lắm. Mua cắm, bán chịu cũng là chuyện thường tình chợ búa.

Tôi là khách quen của một số hàng, trong đó có cô bán thủy sản, chẳng có gì là to tát, mớ tôm mớ tép "đặc sản" của chợ quê. Tôi thường bị nài ép "mua nốt" cho cháu về sớm với các cháu, câu nói thường được nghe :

-         Cháu không lấy lãi bà đâu, cháu bán cho bà lấy cái vía!

Chẳng biết cái vía tôi ra sao? Chỉ biết lần nào tôi cũng bị "ép" một cách dễ chịu, cô gái thật là xởi lởi mau mồm mau miệng. Gặp nhau ở chợ, nên chưa lần nào có dịp tâm sự tìm hiểu hơn về gia cảnh của cô.

 

Hôm nay ra chợ, thấy chỗ cô vẫn ngồi bỏ không, nghĩ bụng con bé này hôm nay đắt hàng, về sớm thế? Chợt lúc đó những tiếng bàn tán về một tai nạn khủng khiếp vừa mới xảy ra hôm qua…

 

Cái Phượng (tên cô gái) vừa bán nốt cho tôi mớ tép, lên xe về, đến chỗ rẽ Đồng Phú thì bất ngờ bị một xe tải đi cùng chiều rẽ phải gạt ngã rồi bị bánh sau của xe đẻ qua người. Mọi người trên đường trông thấy đều cùng thét lên, tiếng hét không át nổi tiếng nổ khi bánh xe của chiếc xe tải chở đầy 10 tấn cát cán qua đầu người xấu số. Người ta chỉ thấy hai tay, hai chân của Phượng cùng giật lên rồi rơi xuống, duỗi im. Phía trên thân người, chỗ cái đầu là một mớ vừa tóc, vừa xương thịt trộn lẫn với những mảnh nhựa vỡ ra từ chiếc mũ bảo hiểm.

 

Ba đứa con gái của Phượng, từ hôm nay sẽ không còn thấy tiếng xe mẹ về chợ, rồi chúng sẽ đùm bọc nhau sống ra sao?

Người cha của chúng lâu nay thờ ơ với mẹ chúng vì vợ anh ta không đẻ cho anh được đứa con trai, hẳn sẽ vì kẻ nối dõi mà kiếm cô vợ khác.

Chợ Vĩnh cũng chẳng vì thế mà bỏ phiên.

"Có cô thì chợ cũng đông, cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui!"

Còn tôi, một bà già nặng lòng trắc ẩn thì không biết đến bao giờ mới lãng quên được… Có phải do cái "vía" của tôi có liên quan đến câu chuyện đau lòng này?

 

                                             Một người cao tuổi

Bài viết này mình nhận từ  người cha đỡ đầu của mình, đăng lên chia sẻ cùng bạn...

14 nhận xét:

  1. Đọc mà nặng lòng quá chị ơi :-(

    Trả lờiXóa
  2. Thôi! Số phận cả. Cầu xin cho vong linh cô ấy được siêu thoát, được an lạc.
    Tất cả chúng ta rồi cũng chết, tất cả người quanh ta rồi cũng chết. Đã biết thế thì sống sao cho mình chết cũng không còn nuối tiếc người quanh ta chết cũng không phải ân hận. Thế thôi!

    Trả lờiXóa
  3. Cô ấy chết nhanh như thế thì cũng mừng , thay vì tàn phế . Thương cho 3 đứa nhỏ mồ côi .

    Trả lờiXóa
  4. Mỗi ngày ở quê hương mình , không biết có bao nhiêu những cái chết như thế này ...Thật nặng lòng quá !!!!! ...

    Trả lờiXóa
  5. đọc mà ngậm ngùi, xứ mình giao thông kinh hoàng quá thể

    Trả lờiXóa
  6. mà cũng lạ, sao xe tải nó hông giỏi đi đâm cái lũ quý tộc COCC đua xe bạt mạng, hay đâm vào cái lũ quý tộ mua xe siêu khủng khoe của ... mà chỉ toàn là đâm vào dân nghèo ???

    Trả lờiXóa

  7. Đúng là nặng lòng và tai nạn xảy ra cho cô Phượng thật là kinh khủng.

    Trả lờiXóa

  8. Tui nghĩ tai nạn mà cô đó gặp phải không hề liên quan gì đến cái vía của bà. Tai nạn mà, có ai ngờ trước được đâu!

    Trả lờiXóa
  9. Cái cha Quẹt này kỳ, không đọc cuối bài à? Người ta gửi bài cho tui đăng cơ mà....kỳ à nha...

    Trả lờiXóa

  10. Ừ, tại tui đọc đến câu cuối thấy chuyện khủng khiếp quá cho nên không để ý đến dòng cuối cùng của entry.

    Trả lờiXóa
  11. đọc xong choáng váng, chóng mặt luôn chị ơi

    Trả lờiXóa