Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

Ngẫm nghĩ

Ngày đầu năm mới- cô đơn trong căn nhà- tất cả đi chơi theo lịch của họ. Cái bản thân của họ lớn hơn cái yêu thương người khác.
Chấp nhận điều đó và ta cô đơn trong căn nhà không một tiếng động. Cả bầy cún của ta cũng im lìm như ta. Làm hết mọi chuyện mà thời gian vẫn dài dằng dặc, trời chỉ vừa tối xuống. Bầy gà tre đã lên chuồng, máy đứa cún to oành cũng yên vị trong chuồng sạch tinh tươm với cái bụng no kềnh. Lũ mèo nằm khểnh liếm tay, lau mặt ưỡn ẹo của họ nhà mèo. Teddy ngày thường liếng khỉ là thế, hôm nay cũng nằm trong ổ ghếch cái mõm ra cửa nằm lim dim.
Hôm nay trời cũng chả buồn buông gió, cây cũng chả xì xào chỉ hít thở nhẹ nhàng như nhện vương tơ. Buồn đắm chìm trong cô đơn, ta quét lá khô tấp lại và đốt lửa. Lửa cũng làm biếng không cháy bùng nhảy nhót chỉ lẳng lặng liếm đi từng chiếc lá đã im hơi.
Ôi sao cái cảm giác cô đơn nó bao phủ hết tâm hồn ta khiến ta lạc lõng và sợ hãi. Căn bệnh mấy chục năm đang chực bùng lên làm ta hơi hoảng sợ, cố gắng hít thở đều và nhìn không gian với cặp mắt tươi hơn chút xíu- mong mỏi nó sẽ cuốn đi cái cảm giác u sầu này....Nhưng sao nó cứ quẩn quanh u uất?
Tuổi già thực sự đã đến cho dù tâm hồn còn trẻ như ai- thắp lên ngọn nến cho căn phòng ấm áp và thật nhiều nhang trầm cho thêm giống như cõi tu. Nguồn cảm xúc đang đan chéo đầy mâu thuẫn nội tại. Làm cho cố hết sức để cô đơn? hay tự biện minh trong cô đơn đó là hạnh phúc? Vắng lặng, vắng đến nghe thấy cả hơi thở của mình, một mùa khô hanh lặng lẽ....
Thật sự nếu không bị trạng thái hoảng sợ của căn bệnh này thì có lẽ mình sẽ cảm nhận thấy hạnh phúc nơi này chứ không phải nỗi tủi thân trách phận lúc mệt mỏi rã rời. Mâu thuẫn quá!  Hay tại Hổ già nhớ tới rừng xanh năm xưa vẫy vùng thoả chí, giờ giam chân trong lồng son mà ngậm ngùi?
Đánh chút phấn son lên gương mặt đã già- nhìn qua gương- cặp mắt buồn ngày xưa vẫn còn đó, nhưng môi đã răn, quên nụ cười trong sáng, chỉ thấy một nụ cười gắng gượng để chặn lệ đang ứa trên mi. Ôi ! Lan Hương của ngày xưa đâu rồi? Mái tóc đã chớm vài sợi bạc, hàng mi dài đã rơi rớt theo xuân trôi. Lan Hương ngày xưa đã chết trong ta. Còn lại đây một bà già cô đơn trong chiều hoang vắng. Và ngậm ngùi lần giở nhật ký của tuổi xanh với trăm ngàn nuối tiếc........

19 nhận xét:

  1. Không sao...không sao...cô đơn là ta được tự do tự tại ...thoải...con gà mái...hehehe...happy new year

    Trả lờiXóa
  2. Chị ơi, năm mới bình an! Cô đơn và nuối tiếc chỉ thoáng qua rồi thôi, ngày mai lại bận rộn và tươi đẹp, chị nhé!
    Viết hay quá!

    Trả lờiXóa
  3. Giá không bệnh ST à, mình đang bị lên huyết áp...mệt mệt...

    Trả lờiXóa
  4. Cảm ơn UV chia sẻ nỗi niềm.

    Trả lờiXóa
  5. Nhan sắc xưa vẫn còn, em cam đoan là thế, chị đừng buồn. dẫu mắt xưa, tóc xưa, dáng xưa...có phai tàn đôi chút!

    Trả lờiXóa
  6. H ơi, mau khoẻ nha...tự thương lấy thân mình nửa nha ...Suy nghĩ tích cực có ích cho sức khoẻ hơn đó H à...Chúc H năm mới sẽ "mới" hơn nha ...chịu hok ? Nhiều người quan tâm đến H mà...còn con cái nó cũng có cuộc sống của nó, kệ nghĩ vậy đi cho nhẹ lòng ...

    Trả lờiXóa
  7. Vui trên mọi địa hình đi H . họ có nìm zui của họ , miềng có nìm zui của miềng . Trước hết làm đẹp cho miềng đã ,phấn son , hoa hiếc thơm lừng ...há há .. sau đó lượn ra cho cu Tu và bầy nhỏ ngắm ... đã rùi ... vô online tán zdí bọn miềng nè ... Hết chán ... Chúc H năm mới zui zẻ phe re như ... con bò kéo xe ... há há ...

    Trả lờiXóa
  8. Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, chị ráng kiếm niềm vui đi, còn nếu cứ cô đơn buồn chán hoài, em đem con Nấm vô đó ở 1 tháng cho chị ớn luôn bây giờ đó.

    Trả lờiXóa
  9. cứ như đọc tâm sự của má mì hết thời ấy hic hic ;D;D;D

    Trả lờiXóa
  10. Hù đi! Coi đứa nào đòi lại!

    Trả lờiXóa
  11. Bùn thí pà á pà ngại nhỏ....

    Trả lờiXóa
  12. Hôm nay đọc entry của chị, nghe bài này thấy buồn quá chị ơi. Ráng nghĩ chuyện gì vui vui đi chị.....Hug chị.

    Trả lờiXóa
  13. ..Khai bút đầu năm...
    ...viết cái gì cho nó vui vui . lạc quan đi Chị H..nhen :-)

    Trả lờiXóa
  14. nữa đời ngoảnh lại ? Tiếc nuối thì có ích gì hả Hương ? Nếu là ka, ka sẽ thấy vui vì lâu lâu co`1 dịp 1 mình , gậm nhấm nỗi cô đơn nhưng đừng cho nó là bất hạnh. Nếu là ka, ka sẽ thấy vui, vì mọi thứ trong nhà đã tinh tươm dưới bàn tay của mình, ka sẽ ngắm nhìn ngọn lửa nhỏ nhảy múa từ đống lá khô.... Vui đâu phải tự trên trời rơi xuống, ráng tìm niềm vui cho mình, Hương à...

    Trả lờiXóa
  15. Chà một đoản văn đầy cảm xúc.

    Trả lờiXóa
  16. Lâu nay thỉnh thoảng Em có vô nhà Chị ghía ghía rùi về vì đọc xong Em thấy sợ nếu lở viết gì làm Chị giận lên. Nay lại tình cờ vào nhà Chị thấy hình Chị, vô entry nhìn cho kỷ. Và tự nhiên thấy mến cái khuôn mặt này, chỉ viết vài suy nghĩ dù chưa đọc bài viết này. Tự nhiên thấy mền thôi chứ cũng chẳng hiểu tại sao?

    Trả lờiXóa