Thứ Bảy, 22 tháng 1, 2011

Đau đến buốt tim mà có kẻ vẫn phát ngôn như hát....

Khó có thể chấp nhận lý do các em đi chân đất vì nhà quá nghèo, không mua nổi một đôi dép với đôi tất ấm. Việt Nam hiện giờ không phải thời chị Dậu. Dù nhiều nơi còn nghèo, nhưng giá tiền một đôi dép, đôi tất hoàn toàn không cao đến mức gia đình các em bé đó không lo nổi. Mà gia đình có không lo được thì vẫn còn xã hội, xã hội phải lo.

Xem ra việc các em bé đi chân đất ở đây không hẳn đã phản ánh sự nghèo khó, mà phản ánh một thói quen – thói quen đi chân đất. Một thói quen rõ ràng chẳng dễ chịu gì.

SGTT.VN - Những bức ảnh chụp các em bé vùng cao đi chân đất trong tiết trời buốt giá trên báo chí thực sự khiến người xem choáng. Choáng không hẳn vì ý nghĩ làm sao các em có thể chịu nổi cái lạnh đến trâu bò cũng chết ấy, mà chủ yếu vì ý nghĩ làm sao cha mẹ, thầy cô giáo của các em lại có thể để cảnh đó diễn ra.

http://sgtt.vn/Thoi-su/136316/Trong-ret-nghi-ve-su-thu-dong-chiu-dung-cua-dan-ta.html

Tôi không biết người viết bài này đang ở trên cung mây nào rơi xuống vậy trời? Chỉ cách Kontum có vài chục cây số, đưa họ cái mền đắp- họ ngạc nhiên như thể chưa từng ngạc nhiên bao giờ. Lần đầu tiên trong đời ông cụ gần 70 mới biết cái mền đắp vào người lại ấm thế...

Đã bao giờ bạn dở nồi nấu bữa trưa của người nghèo trên núi chưa? Không một hạt gạo, chỉ có lá và củ đi đào ngoài rừng. Một cái áo ấm tới tay đứa trẻ nó giá trị hơn cả cái biệt thự triệu đô mà bạn đang ngự ở trỏng. Nước mắt không thể chảy ra mà chỉ ngược vào tim buốt nhói.

Lần lụt trước ở Hà nội vị lãnh đạo chửi dân rằng chỉ biết ỷ lại nhà nước, thế cái nhà nước này làm cái gì cho họ mà bảo họ ỷ lại? Nếu không có thuế của dân đóng vào nuôi một lũ vô trách nhiệm, vô ý thức, vô dụng thế thì cái nhà nước này ở đâu?

Đọc bài này đi, rồi hẵng quay qua phê phán xã hội.

Ăn phở 35 đô ở nước Việt Nam cộng sản

http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2011/01/110121_leithead_vn.shtml

Một thực khách thú nhận ông vừa ăn món phở đặc biệt của nhà hàng và gần như cảm thấy có lỗi khi nói với tôi ông làm cho chính phủ.

Chúng tôi cũng nhận được ánh mắt nghi ngờ của một Ủy viên Trung ương Đảng bước nhanh ra khỏi cửa và chui vào chiếc Mercedes trong lúc người trông nom tôi thử món phở mà cô nói không tới mức 35 đô la ngon hơn phở cô thường ăn.


Đồng tiền xương máu của dân nộp để nuôi bọn

này đấy! Một lon gạo giá 5000 đồng để nấu bữa

cháo họ còn không có, hỏi lấy tiền đâu mà mua

thêm áo ấm, dép đi cho bọn trẻ vùng cao nghèo

đói này....Đã thắc mắc thì tìm cho trót đến lời giải

đáp, đừng buông ra những phát ngôn vô trách

nhiệm từ những cái mõm no đủ dính đầy mỡ

bóng.



8 nhận xét:

  1. Cậu thật tuyệt H ạ . Mình đọc xong tức ứ đến cổ , mà đék có thời gian để chửi ... Work like a dog ấy ...Tức như bò đá ...Mình đang đi gom quần áo ấm để gửi về . Đau cái ruột quá !

    Trả lờiXóa
  2. Khó có thể chấp nhận lý do các em đi chân đất vì nhà quá nghèo,mà lại có những thứ vô văn hóa,ăn 1 tô phở giá 750.000đ,rồi còn vênh váo nói là để an tâm...thế thôi...

    Trả lờiXóa
  3. "Một thực khách thú nhận ông vừa ăn món phở đặc biệt của nhà hàng và gần như cảm thấy có lỗi khi nói với tôi ông làm cho chính phủ.

    Chúng tôi cũng nhận được ánh mắt nghi ngờ của một Ủy viên Trung ương Đảng bước nhanh ra khỏi cửa và chui vào chiếc Mercedes trong lúc người trông nom tôi thử món phở mà cô nói không tới mức 35 đô la ngon hơn phở cô thường ăn."
    Lần sau đi ăn phở bịt mặt lại nhé,chừa cái mõm để xực thôi...

    Trả lờiXóa
  4. "Đi đi em!
    rứa là hết chiều ni em đi mãi..."
    Một trong những thuộc tính cơ bản của động vật là tính thích nghi.( Đa dạng, bảo tồn nòi giống và thích nghi) Cái bọn này cũng "thích nghi".
    Địt mịe, đéo bao giờ chửi tục đám đó nữa, phí mịe câu chửi!

    Trả lờiXóa
  5. Tiên sư nó ... Thế ra dân ăn toàn khoai lang luộc , ngô sắn cũng là do thói quen không muốn ăn cơm gạo chắc ...

    Trả lờiXóa