Thứ Hai, 26 tháng 5, 2008

Entry for May 26, 2008 Tăm tối


Tất cả đều mờ mịt như bao phủ một làn sương khói, tình yêu đồng loại thấy hao mòn, chỉ chực chờ cắn lẫn nhau. Niềm tin không còn, hoang mang tột độ, biết làm sao để giữ lại niềm tin?

Hoàn cảnh kinh doanh khó khăn chồng chất, tương lai đen như đêm ba mươi, không còn một ánh sáng nào le lói để mà bước đi.

Cái gì cũng là tiền, đồng tiền cuốn con người vào một vũng xoáy tối tăm không lối thoát, ta như một đứa trẻ bơ vơ lạc loài, ngơ ngác đứng nhìn ta đang sắp rơi vào cái lỗ đen ngòm ấy mà biết rằng không điều gì có thể bảo vệ ta.

Xã hội loạn lạc, công bằng công lý chỉ nằm trong tay kẻ có tiền, tất cả chúng ta nghèo khó chỉ biết giương mắt ếch lên nhìn cán cân công lý đang ngả về túi tiềnnặng trĩu, và vị thần công lý đã bị bịt mắt bằng những đồng tiền nhơ nhuốc. Khóc để làm gì? Nghĩ để làm gì? Làm để được gì? Tất cả là không còn một cái gì trong cái xã hội đổi trắng thay đen này.

Ta ngột ngạt, giãy dụa trong vòng thòng lọng đang xiết chặt dần, tím ngắt, ngạt thở, điên cuồng, vùng vẫy…..

Ôi cuộc sống! sống hay là đang ngắc ngoải?

Những thằng đầu trâu mặt ngựa vẫn đang nắm sinh mệnh của chúng ta. Chúng vẫn phè phỡn nhầy nhụa trong cuộc sống nhung lụa của bọn chúng, còn chúng ta? Chết một, một chục, một trăm, một triệu chả là gì!

Dám có người bảo ta ganh ghét đố kỵ lắm à!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét