Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2008

Entry for May 10, 2008 Tâm sự -Chạnh lòng,


Hôm nay ngồi trò chuyện với một người bạn gần như là tri kỷ, cô ấy bảo ta rằng: “ Sao em thấy chị khổ quá! Cứ toàn ôm việc vào thân, lúc nào cũng lo cho người khác quên mất chính chị, lỡ chị ốm đau thì ai lo cho chị, chị ốm chị đau chứ ai đau thế cho chị”. Chợt thấy chạnh lòng, ừ nhỉ ta đã quên chính bản thân ta. Ta không se sua chưng diện, không đi làm đẹp hay đi chơi đâu cả, tối ngày loanh quanh hết việc công ty, việc nhà, lo chồng con và chăm lo cho bầy cún cưng của ta. Niềm đam mê vẽ tranh hình như ngủ quên đâu đó trong tâm trí ta, ta lại đam mê viết lách và yêu thương bầycún cưng của ta.

Con bé bạn ta nó bảo “em biết chị rất cô đơn, nên chị yêu thương lũ cún giống như một cứu cánh” Chắc là thế, cái tuổi xế chiều của một người đàn bà đã bị đánh cắp tuổi thanh xuân, sao đầy ắp những cay đắng chua chát, nỗi lòng không ai hiểu, chỉ mình ta gậm nhấm nỗi đau không thể chia sẻ với ai, có lẽ thế ta thấy cô đơn chăng? Mỗi lần nghĩ đến đây ta lại tự nhủ lòng còn biết bao người bất hạnh hơn ta, tại sao lại thở than, trách phận và ta thở dài ôm Tu tu vào lòng, cái thân hình bé nhỏ của Tu tu ấm áp, nương tựa vào ta hoàn toàn khiến ta có cảm giác ta lại có một đứa trẻ con trong tay. Tutu nó cạ cái mõm mềm mại vào mặt ta, cái lưỡi đỏ hồng liếm nhè nhẹ trên mũi ta mang cho ta một cảm giác yêu thương bù đắp thật nhiều. Không biết có ai sẽ cảm nhận được điều mà ta cảm thấy không nhỉ? Tiếc rằng khả năng diễn đạt của ta quá tệ nên không thể diễn đạt hết cảm giác ấy.

Đêm xuống, nằm gối bên tay phải ta là cún Mí, Tũn, Tutu thì nằm trên cái chăn riêng của Tutu trải kế gối ta, hôn hít bộ lông thơm dìu dịu của lũ nhỏ, mềm mại như tơ, ta chìm vào trong giấc ngủ nằng nặng đầy lo toan cho tương lai của ngày mai….bên trái ta là Titi, Pound, Euro, Jlo bọn nhỏ ấy nằm xoải chân ngủ ngáy kho kho… đôi lúc thao thức đêm khuya, ta chợt thấy sao không phải là bờ vai ấm áp của chồng? Tại ta, ta thích nằm một mình vì sợ tiếng ngáy như kéo gỗ, mùi rượu ngai ngái của ông ấy, thế thì biết trách cái gì đây? Cô đơn hay chăng?

“ Chị hiểu ổng 70%, còn ổng hiểu chị bao nhiêu có đến 10%? Có bao giờ ổng và chị cùng nằm xem chung bộ phim hay nghe hết đĩa nhạc và chia sẻ với nhau cảm nhận?” Không, chả bao giờ cả, hình như người già hiểu nhau không cần nói, ta đã trả lời con bé rất thiếu tự tin, con bé ấy nói đúng chứ không sai. Ta chạnh lòng lắm, nhưng biết nói sao bây giờ? Chính ta đã quên ta trong những tháng ngày gian khó, chỉ biết chiều chồng, chiều con mà không hề đòi hỏi chi, họ đã quen như thế. Vậy lỗi là do ta thôi! Đừng trách chi cuộc đời, đó là số phận ta phải thế.

Thôi thì chấp nhận và lấy yêu thương trao hết cho ai cần yêu thương, thế cũng là có ích.

Và một điều nữa, chưa bao giờ ta coi lũ cún chỉ là súc vật mà ta coi bọn nhỏ như những đứa con bé bỏng cần có mẹ che chở. Cho nên ta chăm sóc lũ nhỏ tỉ mẩn, cẩn thận và rất kiên nhẫn. Còn bọn chúng mỗi lần đau đớn, sợ hãi là chạy lại sà vào vòng tay ta tìm sự an toàn che chở của ta, ta là mẹ của chúng. Có gì đâu mà phải phân biệt? Mọi sinh vật trên đời này đều được quyền sống và tất cả đều có linh hồn như mọi con người trên trái đất.

Phút giây tản mạn nghĩ suy, ta lại làm cho mọi người nhàm tai, chán mắt rồi! Dù sao ta cũng chỉ là đàn bà!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét