Tản mạn mùa Giáng sinh
Giáng sinh sắp đến gần, còn vài tiếng nữa là chuông nhà thờ sẽ rung lên, ai khấm khá có tiệc tùng chờ đợi, vừa vừa thì bữa cơm gia đình, nghèo khó thì sẽ ra đường bán thêm này nọ suốt đêm kiếm thêm chút thu nhập.
Hình như Chúa cũng không mấy công bằng cho loài người ở thế gian…..
Đầu óc tôi lại lan man nghĩ về tình hình ở Việt nam bây giờ. Tôi không thể hiểu nổi cái chính sách cai trị của các ông bây giờ nó được hình thành trên cơ sở xã hội nào? Ai dám lên tiếng đấu tranh cho bất công xã hội là các ông sẵn sàng theo dõi, giám sát, “mời về làm việc” vừa đe vừa doạ vừa xoa, vừa khủng bố tinh thần người nào khác ý kiến với mình.
Tôi đã gần 50 tuổi -cái tuổi không để ai khích bác, kích động hay xúi giục như các ông hay tuyên truyền trên baó chí, một người trưởng thành và nhiều kinh nghiệm sống sẽ tự có chính kiến riêng của mình, tự nhìn thấy ưu khuyết của xã hội trên nền tảng căn bản đạo đức con người tồn tại hàng ngàn năm như truyền thống dân tộc.
Tôi cảm thấy các ông đang làm một cái việc mà theo tôi là một sự xúc phạm đến nhân phẩm, nhân cách của mỗi con người lương thiện. Các ông cho công an công khai theo dõi từng bước chân tôi - để làm gì vậy? Tư tưởng của tôi nó nằm trong trí não tôi, nó không nằm trên bước chân tôi đi. Các ông cho người ngồi thường trực tại phòng bảo vệ để xem tôi từng hành động của tôi - giống như tôi là kẻ phạm tội bị truy nã. Các ông định làm gì? Xua đuổi khách hàng của tôi? Hay răn đe bạn bè nào tiếp xúc với tôi? Các ông đang có ý đồ đẩy tôi từ trung tâm sang cực hữu hay cực tả? Cái lối theo dõi không tuân thủ pháp luật của các ông chỉ khiến tôi cảm thấy coi thường cái suy nghĩ của các ông mà thôi. Lẽ ra lòng yêu nước phải được tôn trọng thì các ông lại chà đạp lên tình yêu tổ quốc của người dân. Các ông không phải mang trong mình dòng máu Lạc Hồng sao? Hay các ông đã bán rẻ lương tâm mình cho ác quỷ? Nên các ông bóp cổ dân lành dám nói lên lòng yêu nước của mình?
Sáng nay lính các ông theo tôi từng bước, dù rằng tôi chỉ đi đến bênh viện Chợ rẫy để giúp đỡ thiện nguyện, tôi thấy thật tội nghiệp, chiếc xe RX màu vàng và chiếc xe Dream theo trước theo sau, lính quýnh láng quáng, có cần tôi trưng luôn biển số xe cho bà con chiêm ngưỡng không?
Tôi nói thật, tôi vẫn còn một ít lòng tin với các ông, đừng hành động thiếu lương tâm thiếu suy nghĩ như thế để tôi mất đi niềm tin cuối cùng! Và các ông sẽ mất dần từng người dân một. Nước không còn dân thì không còn chính phủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét