Thứ Ba, 25 tháng 12, 2007

Entry for December 26, 2007 Tổ quốc và tôi hay là phải nói tôi và Tổ quốc!

Suy nghĩ

Tôi ngồi đây, trước bàn phím, màn hình trắng xoá suy nghĩ ngổn ngang chồng chéo.

Trước mắt tôi hiện lên vẻ mặt vô cảm của chồng khi anh ta biết rằng tôi bị bịnh chứ không phải là anh ta. Từ một vẻ mặt nghiêm trọng khi anh ta hiểu lầm rằng anh ta bị bệnh tới vẻ mặt giãn ra và vô cảm khi hiểu ra rằng tôi bị bịnh - sự biểu cảm này khiến tôi thực sự thất vọng đến não lòng. Bất chợt giọt nước mắt rơi xuống miếng bánh mì đang cầm trên tay, tôi đã không thể ngăn cho nước mắt không rơi xuống. Anh ta bảo tôi trưa nay đi làm thủ tục xuất viện cho một người bạn Hàn vì họ không thể nói tiếng Việt.

Gần hai chục năm tôi đã và đang là trụ cột gia đình, từ mái nhà, mảnh đất hiện thời do tôi cặm cụi thắt lưng buộc bụng mà gầy dựng nên bây giờ cho đến hai chiếc xe hơi mua trả góp đã xong một chiếc- cho đến cái chén, cái đũa, bữa ăn có thịt có cá trong gia đình. Bây giờ tôi cảm thấy cạn kiệt sức lực, tinh thần xuống dốc với bệnh tật trong cơ thể thì thật trớ trêu-tôi cô đơn trong chính căn nhà tôi.

Tôi đã sai chăng khi không đưa chồng &con vào chuyện gầy dựng cơ ngơi mà chỉ âm thầm tạo dựng một mình? Tôi sai rồi, những bữa cơm ngon chỉ dành cho chồng & con trong khi tôi âm thầm ăn cơm mắm để tiết kiệm tiền xây nhà- trả nợ đã khiến cho họ không nhìn thấy sự nỗ lực của tôi, họ lại tưởng mọi chuyện ấy với tôi quá dễ dàng. Tôi không chia sẻ những nỗi khó khăn của ngày ấy với chồng con nên họ những tưởng chuyện ấy có thể tự nhiên đến như cỏ tự nhiên mọc. Tôi biết trách ai bây giờ?

Biết bao lần tôi ốm đau nằm thui thủi trong bệnh viện, ăn mì gói ở căng tin bệnh viện cho qua ngày, tôi đã cắn chặt răng để cho tiếng khóc nén vào đáy lòng. Tôi tự an ủi mình số mình phải vậy, ai bảo tử vi mình có sao Cô quả chiếu mệnh. Nằm viện cả tuần lễ bác sĩ ngạc nhiên bảo sao tôi cứ ăn mì gói, nói dối với mọi người rằng bao tử tôi lúc bệnh chỉ chịu mỗi mì gói thôi. Có ai biết đâu tôi thèm một chén cháo nóng mà bàn tay người thân đưa cho. Ngậm ngùi khóc thầm khi nhìn người bên cạnh được người thân múc cháo cho ăn. Tôi ngủ vùi bằng giấc ngủ của những viên thuốc ngủ bé tẹo, ngủ để quên đi nỗi cay đắng trong lòng mà không ai chia sẻ được.

Viêm gan C đã tạm ổn hai năm nay, nhưng kết quả xét nghiệm men gan tuần vừa rồi lại tăng hơn mức bình thường, không biết con virus C này lại đang muốn trỗi dậy sau khi tôi bị chích Corticoid gần tuần lễ nằm viện vừa qua? Cái bệnh viêm phổi tắc nghẽn-suyễn thì tôi đã biết và chấp nhận sống chung với nó và chấp nhận cả sự may rủi sống chết vì nó. Tôi phải nỗ lực để vượt qua bệnh tật.

Từ ngày tôi biết blog, tôi tìm được một nơi mà tôi có thể nương tựa và chia sẻ những điều bức xúc -suy tư thầm kín hay công khai của tôi với những người bạn thật sự trên thế giới ảo này, tôi cũng đã nhẹ lòng phần nào. Những dòng comment khích lệ, chia sẻ hay khích bác cũng khiến tôi có lại được niềm tin đã mất-Mà nếu như không có thì có lẽ tôi đã tìm đến cái chết để tự giải thoát cho mình.

Và cũng từ ngày tôi công khai chống lại những cái xấu đang hiện diện và ngự trị trong xã hội này thì tôi cũng gặp không ít phiền phức từ các nhà chức trách vì cái tội dám đề cập những vấn đề “nhạy cảm” của chính quyền- theo như lời của nhà chức trách. Và ngày mốt tôi lại được triệu vời cho dù đó là lời mời không chính thức. Tôi sẵn sàng đối mặt.

Tôi cũng nghe không ít lời ngăn cản của mẹ tôi, bà lo tôi gặp phiền phức, bà bảo họ mà bắt tôi thì bà sẽ bị tăng huyết áp mà chết. Tôi hiểu, trong tình yêu Tổ quốc có tình yêu gia đình ở trong ấy. Nhưng khổ một nỗi “nước mất thì nhà tan” nỗi lo mất nước trùm kín hết tâm trí tôi. Tôi muốn được thể hiện và chia sẻ tình yêu Tổ quốc và dân tộc với các bạn. Dù có bất đồng chính kiến thế nào đi chăng nữa, trước hoạ bị xâm lăng thì dân tộc Việt nam này sẽ cùng nắm tay nhau để đấu tranh chống kẻ xâm lược. Tình yêu Tổ quốc là bất diệt trong từng trái tim con người Việt nam.

Tôi không sai! Thế nhưng –tôi tự hỏi- tại sao tôi lại bị nhà chức trách theo dõi công khai từng bước chân như tôi là kẻ tội phạm? Tôi muốn dán lên xe tôi “Hoàng sa- Trường sa là của Việt nam” nhưng lại lo rằng nhà chức trách khép tội tôi chống lại? Hay là tôi phải dán “ Hoàng sa- trường sa là của Trung quốc” thì sẽ vừa lòng cả hai????

Ngổn ngang trăm mối tơ vò. Vừa Tổ Quốc vừa cả tôi lẫn vào nhau và tim tôi đang đau buốt. Tôi phải làm sao? Ngồi yên chờ số phận? Hay câm nín sợ hãi? Hay chỉ là ngồi rơi nước mắt uỷ mị?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét