Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2012

lại chuyện nuôi chó mèo...

"""Cũng về chuyện các khách hàng cưng vật nuôi, bác sĩ Võ Văn Hải - một phòng khám thú y ở Phúc Xá (Ba Đình) cho biết thêm: “Mới 3 năm trong nghề nhưng tôi gặp rất nhiều gia đình cưng chó, mèo một cách lố bịch”."""
http://vnexpress.net/gl/doi-song/cau-chuyen-cuoc-song/2012/03/suong-nhu-thu-cung-di-vien/

Nếu một anh chàng bác sĩ thú y mà phát biểu một câu xanh rờn thế này thì theo quan điểm mình thì anh chàng này hoàn toàn không có lòng yêu nghề cũng như yêu thú- anh ta chỉ là một thằng thợ chích thú mà thôi. Gia cảnh của chủ thú như thế nào, nuôi ra sao đó là quyền cá nhân của mỗi người, anh là bác sĩ, anh yêu nghề, yêu thú thì nên giữ mồm mình, nếu không chẳng có một gia chủ nào lại muốn thuê một tay oàng oạc về chữa chó chưa chắc hết bệnh nhưng gia đình gia chủ lại bị đem lên bêu trên báo thế này.
 Mình thú thực, mình rất yêu chó mèo, nuôi khá nhiều trong nhà, nhưng mình biết sức mình tới đâu để huấn luyện cho chó ăn uống, ỉa đái, dạy dỗ chó mèo  tùy thuộc vào túi tiền mình.
 Bữa cơm của mình, mình có thể nhường hết phần thịt cá ngon nhất để đút cho từng con cún cưng của mình- thay vì mình ăn nguyên cái đùi gà thì mình ăn một miếng gân đầu xương, còn thịt mình xé nhỏ ra, chia mỗi đứa mỗi cọng thịt, vậy đó, giống y như ngày xưa khốn khổ, mình ăn bánh mì nước tương còn nhường hết thịt lại cho con mình. Đó là tình yêu với con- dù nó chỉ là con chó theo định nghĩa của người đời.
nhưng tình yêu ấy không chỉ là thế, mà còn là sự phân biệt tiếng đứa nào ăn , đứa nào ho, đứa nào ói, đứa nào sôi bụng cho dù bạn chẳng cần phải dòm thấy, nhắm mắt lại vẫn phân biệt được đứa nào ở đâu, đang làm gì..
Vì bọn cún mà mình có thể thức cả đêm để ẵm trên tay khi nó ốm, nó cần sự ôm ấp của mình cho bớt đau...hằng đêm lọ mọ học hỏi từng căn bệnh của chó mèo để biết mà có thể tự chữa cho nó...
Mình vẫn dắt bọn nhỏ đi dạo , đi giải quyết vệ sinh hằng sáng, sau đó ẵm từng đứa rửa chân, rửa đít, đánh răng cho chúng hàng ngày như trẻ đầy năm. Từ những cử chỉ , hành động ôm ấp yêu thương ấy, bọn nhỏ nhận biết hết và đáp trả lại bằng sự ngoan ngoãn, vâng lời, âu yếm mình mỗi ngày, mỗi lúc có thời gian chơi với chúng.
Chúng biết rành rọt thời khóa biểu của chúng và trước giờ ra đi dạo, cho dù chúng thức trước, nhưng hoặc nằm yên tại chỗ nhìn mình đăm đắm hoặc rón rén ra nằm cạnh mình mà không làm mình giật mình tỉnh giấc- còn tới giờ là lao vào đánh thức mẹ dậy bằng mọi kiểu : Liếm mặt , cắn tai, lôi chân,lôi mền, bò lên người mẹ chạy ầm ầm- miễn sao mẹ bò dậy mới thôi...
Mình cũng rất hối hận vì có thời gian mình đi hàng tháng công trường giao nhà cho giúp việc trông nom dùm cún mà chết hết 4, 5 đứa...
Bây giờ mình đã biết cách xếp thời gian cho chính mình và tự tay hoàn toàn chăm sóc cún- không giao cho bất kỳ ai.
Nhiều người than nuôi chó tốn tiền, mình thấy chẳng tốn bao nhiêu, gà nhập khẩu ở Metro có 29k/kg mua 10 ký bỏ tủ đông, bọn cún chihuahua ăn cả hai tháng mới hết- chó lớn mình mua cá biển về kho hầm nồi áp suất một tuần ăn hết một ký và bí xanh, đỏ, mỗi ngày mình mua 5 ngàn đồng nấu lên trộn cơm thịt cho cả bọn 20 đứa...
lâu lâu nó mới hắt hơi sổ mũi, một năm chỉ vài lần ốm hơi hơi nặng...đứa nào đứa nấy beo mướt, rắn rỏi...ngày ngày thảnh thơi nằm phè chả stress, chả buồn gì....
Lắm lúc mình cũng điên lắm, quần áo mình mua chỉ chừng 30k-100k là hết cửa, và thay vì phấn son, mình để tiền ấy mua cho cún mình quần áo, phấn thơm, nước hoa, lâu lâu có tiền mua cho một đứa cái vòng bạc, cứ lần lượt thế, đứa nào cũng có vòng bạc. Nhiều người thấy bảo mình chướng mà họ đâu có biết để có cho lũ nhỏ mình phải làm, phải dành dụm chi tiêu cá nhân mình ra sao...Đó cũng là tình yêu- và đã yêu thì bao nhiêu là đủ, bao nhiêu là lố bịch?
Và mình thì rất quý mấy em bác sĩ bên Petcare- họ yêu chó mèo, bọ, heo mọi, chim chóc chả khác mình, chẳng bao giờ họ gọi chủ con Tu hay chủ con Bob, mà họ gọi "mẹ Tu ơi!" hay là " em bé Tu bị vầy vầy...." hay chị của Bob ( nhìn theo mặt chủ trẻ hay già, hay trung trung - đem thú của họ đi chữa bệnh mà gọi)
Mình chứng kiến con bé đem con bọ của nó đi chữa bệnh, con bé chừng 11 tuổi, họ nói với con bé con "chị của tí này, phải chăm
em tí như vầy vầy nha...."
Thế đấy, vừa rồi thấy các nhà báo bắt đầu quay mũi dùi vào người nuôi thú để xỉa xói mình có cái cảm giác khá bất mãn, có lẽ họ chưa hiểu nổi tình yêu là gì...

16 nhận xét:

  1. bất mãn làm chi H ui, chắc tại nhà báo ...cùn đề tài roài ...

    Trả lờiXóa
  2. Chị hơi đâu mà bất mãn, mỗi người có một đam mê để vui , để sống , miễn mình chả hại đến bố con nhà nào :-)))

    Trả lờiXóa
  3. Mà em nghe chị tả thế này em chao đảo quá !:-))))))))))))), chắc em đi trại chó mèo ngắm nghía mất thôi !

    Trả lờiXóa
  4. Nuôi một cặp đi! yêu lắm!

    Trả lờiXóa
  5. Bác sĩ chó mèo lấy của em khá nhiều xiền... rồi mèo và cả chó nhà em cũng vẫn lăn ra chết. Chưa bác sĩ nào cứu được con nào hết.

    Trả lờiXóa
  6. Chắc ở ngoải tầng lớp "quý tộc, thượng đẳng" làm quá nên bs nổi điên chăng?

    Trả lờiXóa
  7. Tớ hổng biết! Nhưng nguyên tắc là Bác sĩ dù cho người, hay thú y thì cũng không được đem chiện cá nhân của thân chủ đem ra làm quà nơi công cộng!

    Trả lờiXóa
  8. Đất SG này mênh mông, nhiều thú y vô kể, nhưng chữa hết bệnh chó mèo cũng chỉ có vài điểm.

    Trả lờiXóa
  9. Ừa!
    Nhà tớ mới mắc cười, hôm nào cả nhà tụ tập ăn uống, thì cuối bữa cũng có trò đòi thức ăn mang về...cho chó. Mà ai cũng đòi mang về thứ ngon nhất cơ. Sợ bị nhằn vì tiếc của nên luôn chống chế: Chị chưa ăn đùi gà, nên chị có quyền mang về một cái đùi gà há? Ai cũng chơi cái kiểu như vậy, nên rất lạ là luôn thừa thức ăn ngon. Hôm qua giỗ ba, trò cũ cũng lặp lại y rứa.

    Trả lờiXóa
  10. Thời buổi này nguyên tắc gì cậu ơi! Chỉ còn đọa đức chứ hổng có đạo đức đâu. Hỏi cậu nguyên tắc nào để báo chí thông tin người chết trong đồn công an là con nghiện? Trong khi công an đang là một bên của vụ án?
    Bây giờ ai hỏi đến đạo đức cũng là phản động đấy.

    Trả lờiXóa
  11. Giúng tớ y choang! nấu ngon, phần tớ bao giờ cũng để dành cho mấy con cún...nhất là thằng Tu, con Mí,con JinJu....

    Trả lờiXóa
  12. Hèn chi sáng nay được uống trà mình pha, mình mời!

    Trả lờiXóa
  13. chỉ ai yêu thương chó..mới cảm nhận tình cảm dành cho nó....thằng bác sỹ thú y chị chửi là đáng( anh ta chỉ là một thằng thợ chích thú mà thôi ) cầu cho các bà các bác (làm lớn ngoài Bộ.. đã từng kêu nó chích thú cưng đọc bài này xong..cho nó 1 chưởng nghĩ việc mãi mãi lun

    Trả lờiXóa
  14. Chẳng hiểu sao trên cái khu đó rất nhiều phòng khám thú cưng. Chắc tại gần Viện Thú y. Em vừa qua đọc lại bài ấy. Có gì đâu chị. Bác sĩ thú y cũng có điểm giống "bác sĩ người", họ rất cứng rắn trước... bệnh nhân. Có thể tay bác sĩ này dùng sai từ "lố bịch". Có lẽ chỉ nên dùng từ "quá đà" là đủ ý. Bỏ qua cho hắn. Hắn cứ chữa chạy cho tụi nhóc tử tế, không chặt chém chủ của thú cưng là Ok rồi.
    Hôm nào em ra công viên Thống nhất cũng gặp "câu lạc bộ" chó. Toàn những con chó đẹp mê hồn. Có con to đùng lông như sư tử, có con bé tẹo như con mèo con. Đông đúc nhộn nhịp nhất là các buổi chiều cuối tuần. Chủ chúng nó cho ra chơi, chạy nhảy nô đùa nhau. Vui lắm.
    Bạn em mua con chó mực của vùng cao. Nó là chó ta, không đẹp như thế, ko đắt tiền như thế... Lúc vào công viên, tay bảo vệ bắt nạt, cương quyết ko cho vào vì lí do ...công viên cấm chó. Nghĩ ghét mấy cái lão bảo vệ trước mặt mấy con chó "xịn" thì làm ngơ, trước mặt chó ta thì gây khó khăn. Cuối cùng, chủ tớ nhà ấy vào công viên bằng đường hàng rào. :)

    Trả lờiXóa
  15. trời đất, chó mà cũng kỳ thị, chó tây, chó ta, đúng là "chó má"

    Trả lờiXóa
  16. Em cũng là người mê chó, thích nuôi chó nhưng nghe chị nói cũng hơi xấu hổ vì thật sự chưa thật hết lòng yêu chúng nó. Thật hạnh phúc cho các bé nhà chị khi có chị là chủ.

    Trả lờiXóa