Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Nặng nề

Thật lòng ra, mình chẳng muốn làm bất cứ cái gì cho cái Tết cả, nó chỉ gợi cho mình buồn nhiều hơn vui...mệt nhiều hơn nghỉ. Thế mà cuối năm mạt này nhiều chuyện bọn cường hào ác bá đỏ toét hiếp bóc dân chúng, ném tiền mua vui làm mình nhộn nhạo chỉ muốn đi chửi nhau với thằng Lú và thằng Y tá- nhưng phận dân đen nhỏ mọn như cái sâu cái kiến thì làm cái quái gì được? Chả lẽ mình tự chửi tự nghe? Tinh thần trở nên bạc nhược u tối- sức khỏe thì yếu nhớt đi, voi vật là đổ chứ không làm sao ngông nghênh đi như xưa nữa.
Thôi thì đành tìm vui bằng chút việc gia chánh đàn bà để có chút xíu xiu quà tình cho vài người thân thiết...Mình đâm đầu vào cắt kiệu, bóc hành, lột tỏi, rửa ráy, ngâm gia vị rồi phơi nắng mấy món ăn dân giã mà bây giờ cho tiền cũng chả dám mua ăn ngoài chợ nữa. Mình làm hùi hụi, hành bắn cay xè, lột vỏ tỏi tay rát khé- nước mắt bỗng dưng chảy- chả phải vì hành vì tỏi- mà vì phận bé mọn của con dân bị ức hiếp tới mức cùng đường- trong khi đó, cái loa vẫn ra rả bên tai "đạo đức hồ chí minh..." làm mình nghẹn đắng nghẹn ơ. Uất quá cả mình lẫn bà già ( dang ngồi phụ cắt) cùng chửi " Tổ sư cái thằng a tý ăn bậm rồi ..sin, sỉn chìm xuồng cả nên cướp nốt đất dân..." Mẹ mình quăng con dao đánh toẹt " tao chả làm đâu...buồn chết đi mất....!"
Tối đến, bé Tuyền nó ghé lấy thư mình dịch gửi lãnh sự quán Hàn - đúng lúc mẹ mình sang, mình giới thiệu cho hai người biết nhau...bé Tuyền cũng chỉ kể sơ sơ lại cho bả nghe về chuyện chồng nó bị chết trong đồn cong an ra sao, bả nghẹn giọng " tao đi về đây...tao lên huyết áp mất rồi...tiên sư bọn khốn nạn...". Khuya lắc khuya lơ bả gọi mình " Con ơi tao thương con bé Tuyền quá- tao không ngủ nổi con ạ..." bà rên rỉ, mình nạt, bắt ngủ đi!
Lại mò lên đọc báo, cảnh tan nát của nhà anh Vươn làm mình nhớ lại cái ngày chúng phá nhà cũ của gia đình- phải cắm cúi bỏ qua và nín thở để không rơi nước mắt. Nước mắt không thể làm gì trong lúc này...
Tinh thần mình thật sự quá tệ! Miếng cơm vào miệng cứ như rơm với cỏ- ăn cho có- ăn để mà sống qua ngày.
Tính viết để chửi, nhưng mà cũng chán chả buồn chửi- có lẽ đi luyện công để dùng ý chí tinh thần bắt chúng chết...Điên thật rồi...


5 nhận xét:

  1. Chị vận nội công...chúng nó có chết được thật k?

    Trả lờiXóa
  2. Thật đúng là hết muốn chửi luôn. Chờ đợi mõi mòn, chờ hoài chờ miết chờ đến mạt vận cả kiếp người

    Trả lờiXóa

  3. Trong lúc làm việc nhà bà bớt nghĩ đến những chuyện xã hội bê bối chút đi. Khi nào làm xong thì mình nghĩ tiếp những chuyện đó. Mà đọc cái entry này của bà thấy bà đang buồn thiệt tuy không phải là buồn nhiều.

    Trả lờiXóa
  4. chửi mệt, giận tổn thọ, ác giả ác báo ....let it be :))

    Trả lờiXóa