Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Để có một mảnh đất!!!!!!!!!!!!

Từ chỗ ở ngay trung tâm thành phố, cả nhà phải đi mướn nhà ở tạm bợ sau khi bị chiếm nhà. Khi đi tìm đất mới xây nhà thì cả gia đình phải chạy ngược chạy xuôi vì tiền đền bù ít ỏi làm sao mà kiếm chỗ tốt? Đành phải mua đất ruộng là nơi rẻ nhất để mấy mẹ còn có thể quây lại một chỗ mà đùm bọc lẫn nhau.
Con đường từ ngoài lộ chính vào tới đất khoảng 200 m, rộng chừng 2 mét, nó chỉ là con đường mòn để đi làm ruộng. Sình lầy trơn chuồi chuội...muốn đi vào là tháo hết dép, giầy mà đi chân không. Từ con đường mòn mà vào tới đất cũng 60 m chỉ là ruộng lúa, nước bùn ngập tới đầu gối.
Nhìn thấy mảnh đất là muốn đuối- nhưng túi tiền chỉ có chừng đó, theo mẹ gật đầu.
Thuê xe ủi san con đường từ đầu lộ vào tới nhà- may là thằng chủ bán đất nó cũng trình quy hoạch như thế nên không ai có ý kiến. Mình có ba công trình đập phá, cải tạo, thay vì bán xà bần, mình thuê xe nó chở về đổ lên làm con đường vào, mấy trăm xe chả biết, nhưng con đường đã cao hơn mặt ruộng hai tấc- ra dáng đường vào. Xe chở đất cát san lấp có đường vào khu đất nhà mình, một xe, mười xe không sao, xe thứ mười mây thì bị lún, lại phải thuê cẩu bánh xích vào kéo ra....Chạy đi kiếm bọn cai cũ nhờ tụi nó lấy xà bần của công trình tụi nó, mình chỉ tốn tiền xe, đổ tiếp con đường...
Loay hoay ba tháng trời cái nền đất ở bắt đầu thành hình , cao hơn mặt ruộng 8 tấc. Bắt đầu xây nhà, đất yếu, sình lầy, xây nhà trệt mà hết hơn sáu tháng mới hoàn thành, mất mát không biết bao nhiêu kể vì giữa đồng không mông quạnh, bọn nào đó đánh cả xe tải theo đường mình làm vào ăn cắp xi măng, sắt thép...Lại phải lên trại ngủ cộng với mấy thằng lính composite, để canh chừng, vũ khí chỉ là cái kiếm thằng công nhân nó rèn cho.
Nhà làm xong, trống lốc, không một cái cây, nắng chang chang, xung quanh là ruộng lầy...Mình bắt đầu công cuộc cải tạo đất trồng, vùng đất lầy và lắm phèn khiến chân mình vàng hườm các móng, nút nẻ toác hết gót. Cứ đi làm về sơm là rắc vôi đảo đất xung quanh, trồng tạm ít xả để chống rắn.
Kiếm được ít tiền thế là mua từng xe đất đen mùn để đổ vào vườn, đổ từng khu một lại lấy tre nứa đan làm rào chắn đất chuồi. Sợ nhất những ngày mưa to gió lớn, mái gạch cũ, xà gồ li tô cũ nên mưa gió là nó bay xũng xoảng. Mưa chừng hai tiếng là nó ngập hết cả đất, cỏ..rắn bơi nhùng nhoằng trong nước.
Cứ thế, từng ngày từng ngày, từng tháng từng tháng cái nhà bắt đầu thành hình nơi ở của người, mồ hôi xót mắt, nắng cháy tóc, cháy lưng để cây, cỏ mọc lên từng búp xanh. Có những lúc mình cuốc đất mệt quá nó khiến mình như kiểu bị histary, tê còng quéo hết ngón tay không cầm nổi cái cán cuốc, ngồi bệt xuống khóc nức nở.
Sau hơn năm, dân bắt đầu kéo về khu mình làm nhà cũng hơn sáu bảy gia đình. Hôm đó mưa kinh hoàng, gió đập ầm ầm, đang ngồi nhìn mưa thì nghe ầm một cái như bom, cái nhà trước mặt nhà mình bỗng dưng không thấy đâu nữa- bếp nhà mình sáng choang lên...mưa ầm ĩ...Mình mặc áo mưa chạy ra xem thì căn nhà của hàng xòm đã thành đống gạch vụn, hai đứa chủ nhà đang đứng run cầm cập, vào nhà mình thì ôi thôi cái mái phòng tốc hết cả hai chục mét vuông.
Ngồi ôm đầu không biết làm gì- chồng thì đi chơi chưa về, con thì đi học, bà nội thì nằm liệt giường...Mặc xác hết, đầu trần, không áo mưa, lấy xe gắn máy chạy ào ra đường, vừa gào khóc vừa lái xe, mưa đẫm hết...hết cơn, chạy về kêu mấy thằng lính lên lợp mái bằng mấy miếng nhựa composite tạm để chờ có tiền sẽ mua ngói lợp lại.
Mưa liên tục mấy ngày, nước lên đến gần bẹn, cá lóc, cá rô quẫy đầy..kêu hết lính về đi bắt cá, đơm cá chơi ( tại hễ mưa to quá là xưởng mình không sản xuất được, composite nó kỵ nước..)
Mấy chục con người ăn thỏa thuê cá rô cá lóc các loại cùng với ếch. Rau thì đi chừng 100m cách nhà là ruộng rau mênh mông, trả 5000 hái thoải mái..
Mười sáu năm để có căn nhà ngày hôm nay, mồ hôi, nước mắt, sức lao động đổ xuống bao nhiêu không thể kể hết- mảnh đất này, ngôi nhà này đã thành một phần xương thịt của mình- đi đâu cũng chỉ muốn về nhà- Chữ NHÀ trở thành một cõi thiêng liêng của đời mình. Bởi thế Vươn bị chúng cướp trắng trang trại nhà cửa như thế mình thấm hiểu nỗi đau của Vươn, bởi đất hoang không phải ngày một ngày hai mà có hoa trái ngọt, mà cả một cuộc đời và tất cả trái tim bỏ vào đó đất mới ra hoa. Vươn chưa kịp hưởng, chúng đang tâm cướp đoạt thế có khác nào chúng nắm trái tim, linh hồn của Vươn mà dày xéo đâu? Mình thấy đau cùng với Vươn, khóc cùng Vươn anh bạn ạ. Mình cảm thấy Vươn cũng còn quá hiền, nếu là mình, mình sẽ tan xác cùng chúng chứ không chỉ bắn vài phát như thế....Mình muốn được ôm cả gia đình cậu vào vòng tay để chia sẻ nỗi đau, nhất là khi cái Tết đã cận kề....Mình làm gì được đây hả Vươn?

20 nhận xét:

  1. hì... thì lên tiếng đòi công đạo cho Vươn là được mà... :))

    Trả lờiXóa
  2. mới biết quý cái nhà không chỉ vì bản thân nó là tài sản mà còn quá nhiều công sức và tinh thần mình dành cho chị hen

    Trả lờiXóa
  3. Tui làm có mấy vuông tôm chưa được một năm, mà có sẳn chỉ đến làm thui chứ không phải đào đắp gì cả, vậy mà thấy ớn lòi cả bản họng, giờ nhìn cái ao tôm còn ám ảnh. Huống hồ chi anh Vươn bao nhiêu tâm huyết, công sức, mồ hôi, máu và cả sinh mệnh của con mình bỏ vào đó. Đã vậy còn món nợ tiền tỷ, mất đất, mất ao lấy chi mà trả nợ, rồi lại nghĩ đến cảnh mình làm cho đã, giờ chúng cướp, chúng hưởng. Tôi rất nhát nhưng nếu ở trong tình cảnh của anh chắc gì tôi đã không làm như anh?

    Trả lờiXóa
  4. Nghe Hương kể đọan trường làm nhà của Hương mà em hãi hùng... giờ ngồi trong cơ ngơi kiên cố này, chắc thỉnh thỏang phải cấu mình một cái xem coi có mơ không há?
    Thương cho những người đã đổ máu cho đất, rồi lại một lần nữa đổi mạng vì nhà... cái xã hội đến là lạ kỳ...

    Trả lờiXóa

  5. Phải qua những nỗi đoạn trường mới có cái nhà như hôm nay. Vì vậy nên bà thấu hiểu cho anh Đoàn Văn Vươn cũng phải: Bao nhiêu công sức, mồ hôi nước mắt mà trong phút chốc tan tành thành đống hoang tàn. Hỏi ai mà không xót, không đau lòng chứ!

    Trả lờiXóa
  6. Đúng là thế em ạ, thời gian nó gắn mảnh đất chặt vào da thịt mình.

    Trả lờiXóa
  7. Ông thấy đấy, bạt ngàn hoang hóa, Vươn chỉ mới làm cho nó lên màu xanh mát thế là cuộc đời trôi đi hết một nửa tuổi trẻ , bảy phần sức khỏe...thế mà chúng nỡ nào cướp cạn như thế...đau, đau lắm, từ hôm ấy đến giờ, mình cứ thấy đaubuốt mỗi khi nhìn thấy chữ Vươn!

    Trả lờiXóa
  8. Đôi khi như mộng du- đêm thật im ắng, chị đi chân trần khe khẽ vòng khắp nhà, khắp vườn để cảm nhận sự động chạm của đất vào da thịt mình...có khi ngồi bệt xuống sân ôm mèo nựng nịu...con mèo lăn qua, lăn lại một cảm giác an toàn bình thản trên đất...

    Trả lờiXóa
  9. Đau lắm chứ, đau tới nỗi hôm nay tui mới đủ can đảm để gõ mà không rơi nước mắt.

    Trả lờiXóa
  10. Tại hem bít noái thim cái giề! Mún tao chửi thể cuối năm ta, đầu năm tây thim trong nhà mi ư Tồ!

    Trả lờiXóa
  11. Bây giờ ka mới hiểu vì sao mà Hương yêu ngôi nhà của Hương như thế, ka thấy mình thật vô tâm khi có lần đến nhà Hương mà than nhà chi mà xa quá, và bị Hương nguýt 1 cái suýt đứt cổ, hehehe

    Trả lờiXóa
  12. Bo@nghe viết:
    Hihihi ... hôm qua em gọi điện nhà thằng chủ tịch huyện chửi mấy lần nhà nó dập điện thoại luôn
    Chưa đã. Cứ để đến sáng mồng 1 tết em sẽ cho nhà nó nhiều lời chúc tụng tốt đẹp.
    Đảm bảo là dông cả năm
    Với lũ chó thế này không thể tử tế được
    Lê Văn Hiền -
    Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng, Hải phòng - Tên ác ôn nợ máu nhân dân
    Số nhà riêng của nó: 0313683316

    http://www.webtretho.com/forum/wttshowpost.php?p=22558656&postcount=27

    Trả lờiXóa
  13. cái vụ này nghe hay nè
    cứ thay nhau gọi điện thoại khủng bố
    chắc nó điên hết cái đầu luôn vì chuông điện thoại

    Trả lờiXóa
  14. Ước một lần em được tới thăm nhà chị, đùa với lũ chó, lũ mèo...ôm chị một cái !!!

    Trả lờiXóa