Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

Cho dĩ vãng trôi đi....

Ta vội vàng chộp lấy em
Núi đôi một thời làm ta chất ngất
Như một bầu sữa mẹ an lành
Ta muốn tựa vào em cho vơi nỗi cô đơn....
Ta đã tìm đến em
Như cứu cánh tâm hồn cằn cỗi nơi ta
Để thấy bờ mông cong quyến rũ ngày nào -ta đã từng như thế
Và vẫn thầm cầu mong nơi chốn này là thật
Để một lần ta sẽ được ôm em
Tình ta vẫn thế vẫn nồng nàn trong hơi thở
Vẫn tinh khôi dù nhuốm bụi gian trần
Và chợt một ngày thấy đời là ảo mộng
Tình ta rơi vào chốn hư không
Những lời nói yêu thương là gió
Chỉ thoảng qua như chút thoáng trưa hè...
Bùi ngùi nhìn quanh..ta xóa em đi trong điện thoại "gia đình"....

9 nhận xét:

  1. Cả bài thơ toàn lời yêu thương ...Nhưng câu cuối cùng hình như mới là điều muốn nói ...phải ko Hương nhí !!! :))

    Trả lờiXóa
  2. Thực thì không ảo mà ảo thì không thực .

    Bùi ngùi nhìn quanh .
    Ta quyết định giữ mãi .
    Tên em trong điện thoại "Gia Đình" .
    Vì ở đó cần có em .

    Phũ phàng quá ... đó không là cách của trượng phu

    Trả lờiXóa
  3. Trời! Hương hum nay có phút giây lắng đọng quá!

    Trả lờiXóa
  4. Ai bảo chị cho em cái CD nghe mướt chết đi...

    Trả lờiXóa
  5. Đọc phê quá,có núi đôi,có bờ mông nữa.

    Trả lờiXóa
  6. Em ấy phũ phàng với em đấy chứ...em vẫn yêu thương nhưng em không muốn mình chạnh buồn chạnh tủi nữa!

    Trả lờiXóa
  7. Chết thì có chứ phê hỏng nổi ...

    Trả lờiXóa