Vội vàng lướt qua những trang tin ..ờ hờ
Lật từng trang vở cũ xem còn in dấu ngày xưa
Hững hờ xem nhưng không thấy
Âm thanh ồn ào nhưng không nghe
Nhắm mắt lại bỏ quên quá khứ
Và vẩn vơ, tương lai cứ mịt mờ
Đâu có khóc..sao lệ chực chờ trên mi...
Chờ rơi xuống má môi, mặn chát
Lướt phím key board nhưng chẳng biết gõ gì
Ừ cứ thế, muốn ra gì ra thế
Thế gian đã sẵn sầu bi
Thêm chút nữa cũng chưa đầy...
Ừ thì đong thêm chút nữa
Chén sầu đang sóng sánh trên tay....
Thôi thì ngủ mê trong cơn say
Đời vẫn thế, có còn chi mà sợ mất
Vẫn hoang vu như thủa mới chào đời.......
đọc mà buồn quá Hương à. walk tập cho mình nhìn xuống chân, dù sao khi nhìn xuống thì mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người, mình vẫn còn cơm ăn áo mặc đầy đủ, trong bóp vẫn có tiền dù dè xẻn xài...
Trả lờiXóa4 tháng truớc, Walk shock rất dữ, Job bị thu hẹp lại nên luơng giảm theo, nhờ đã tập sống như thế mà Walk sắp xếp gọn lại đời mình. Có lẻ khéo co thì ấm, khéo gói thì no, mơ uớc hay nguớc lên nhiều khi chỉ làm mình đau và tổn thương thôi Hương ơi...
!
Trả lờiXóaHờ hờ, tui thất nghiệp nay nữa là gần nữa năm rồi đó bà. Rồi cũng xong, xưa chiều chủ nhật chở bả đi nhà hàng ăn chút đồ ngon, ngắm chút cảnh đẹp. Giờ bớt đi phân nữa...cũng xong....he he he
Trả lờiXóadịu dàng hơn thường ngày rất nhiều
Trả lờiXóaKhi chấp nhận "buông bỏ" ta nhận ra ta có rất nhiều. Gánh nhiều thì nặng, buông bỏ thì tiếc? Thế sao đời không khổ! Nếu biết cõi trần là nơi ở trọ, sao ta cứ muốn sở hữu thật nhiều? Ông bà nói "ăn mắm cáy mà ngáy o o, ăn thịt bò mà lo ngay ngáy" đâu phải là một câu dễ hiểu?! Nếu dễ hiểu đến thế thì sao còn phải khổ?
Trả lờiXóa