Cựu chiến binh, bác lính già nghe lời rủ rê của gã phóng viên trẻ, lại “ba lô con cóc” lên đường. Ba lô chứa toàn những được mất của một thời trai trẻ. Gã phóng viên tuổi chừng một phần ba bác lính già, bác mê nó vì thấy cái sự háo hức của nó y hệt mình thuở xưa. Từ kinh nghiệm cuộc sống, bác nghĩ:“Cuộc đời thằng này sẽ chẳng ra gì, rồi mày sẽ thấy con ạ!”
Hai bác cháu đi khắp đồng bằng, qua trung du, đến tận miền sơn cước, rồi lại quành về. Gã phóng viên thấy gì cũng giơ máy chụp, chẳng biết nó chụp lắm thế làm gì? Với đám người thừa mứa vui vẻ, chụp xong rồi nó cười. Với đám người lam lũ cùng khổ nó cũng vừa cười vừa chụp. Trong máy nó đầy ắp những khuôn mặt hả hê, những chân dung hằn học… Nhặt được ảnh nó cứ như nhặt được vàng.
Đi đã chán chê mê mỏi, nó đưa bác đến tụ tập với một đám người…
Nhà thơ với dáng người mảnh khảnh, cặp mắt vừa mơ màng vừa đam mê. Hình như những óng ả, mượt mà trong chị đã đổ hết ra cho thơ, nên thơ càng hay, thiếu phụ càng héo hon bệ rạc. Một tay chị chìa ra trước, một tay với ra sau, bàn tay lúc ngửa, lúc sấp, xin âm dương với cuộc đời đen bạc.
Họa sĩ như thằng “đánh bả gà”, từ đầu đến chân tơi tả, phả ra một mùi khó chịu. Lão khoái mọi cảnh sắc, mọi hạng người. Trong tranh lão đủ mọi thời gian, không gian, nhưng nhân vật thì nửa động vật nửa thực vật, nửa người nửa thú. Lão cứ ưỡn người mà phun tất cả ra tranh. Nghe nói lão đã được một ả điếm cao cấp, rất yêu nghệ thuật “thết đãi”, nên người hắn đang mủn ra từng mảnh, máu mủ hắn chảy ra nhầy nhụa, dính bê bết cả vào tranh. Không hề gì. Tất cả những thứ đó làm cho sắc mầu càng lung linh. Bức tranh đã hớp hồn Nhà thơ. Chị khoái nếm náp những thứ lão họa sĩ đã tiết ra, không phí phạm một chút đậm nhạt nào. Hai người cứ xoắn lấy nhau, tranh nhau miêu tả sự đời.
Thằng Xúi bẩy thì cứ lê la hết góc này đến góc khác, cười hềnh hệch, sùi bọt mép. Nó luôn tay rót từ trong ấm ra một thứ nước, lúc trong vắt lúc đục ngầu, lúc ngào ngạt thơm, lúc bốc mùi thum thủm, mời mọc ân cần với tất cả đối tượng có mặt. Hết nước rồi đến bánh, bánh chay, bánh mặn, bánh thật bánh vẽ đủ cả, đầy một mẹt, tùy thích, tùy khẩu vị ai thích gì cứ nhót cứ nhặt. Hắn luôn miệngcám dỗ mọi người:
- Cuộc đời xướng thế đấy! nhào dzô, nhào dzô!
Quanh một vùng rộng, còn rất nhiều người không rõ mặt. Từng tốp, từng tốp, có người cầm chịch, chốc chốc lại đồng thanh hô rất đều:
- Hoan hô! Hoan hô!... Hoan hô, hoan hô, hoan hô!
Từ sáng sớm đến tối mịt, họ không hô cái gì khác ngoài hai từ trên.
Tất cả hợp lại như một bức tranh không định hình, khi mờ khi tỏ. Xúi bẩy cứ như con bọ chét, loăng quăng nhảy hết chỗ này chỗ khác, nó làm cho bác lính già hoa mày chóng mặt, không nhận rõ được những gì còn lại.
Suốt chuyến đi, bác lính già đã qua nhiều vùng quê cũ, chiến trường xưa. Những người cùng thời muốn tìm lại, một trăm chẳng được một. Hỏi một “cô” lũ trẻ bảo cụ ấy chết lâu rồi. Hỏi một “anh”, chúng nó cũng chỉ ra ngoài bãi tha ma, bảo ra đấy mà tìm…
Ối giời đất ơi! Thật là thảm hại! Lúc này bác lính già mới biết là mình đã bị bỏ sót lại trên đời.
03h30 Vendredi, 13 Juin -2008
Linh Gia
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét