Người Hà Nội bây giờ “dễ tính” và “cam chịu” quá nên mới đến mức đi ăn phải chịu nhục vì chửi, sáng ra đi chợ bị chửi, vào cơ quan không được việc bị chửi, đến cơ quan y tế, công quyền cũng bị chửi, đi trên đường bị chửi té tát thậm chí có thể gây chiến tại chỗ…
http://www.vietnamnet.vn/vn/doi-song/68177/tu-bun-chao--chui--nghi-den-van-hoa-la-lung-cua-ha-noi.html
Nhớ lại năm 94-98 vì công việc, mình cứ phải ở liên miên ở Hà nội, mỗi lần ở là kéo dài cả tháng. Mỗi ngày, nếu mấy anh ở Tecapro mà không đưa đi ăn là mình hầu như chỉ ngồi nhờ khách sạn nấu mì gói hoặc nấu cho phần cơm với thịt kho nước mắm.
Có buổi sáng, anh bạn ghé chở đi ăn phở gà ở cái đường gì ..Hưng ấy, mình thấy họ cứ đổ nguyên muỗng canh bột ngọt vào tô phở cho khách, mình quên béng đi là phải im, lên tiếng ngay " Tô của tôi chị đừng cho bôt ngọt nhé!" Thế là lộ tẩy dân sống ở miền Nam, mình nhận được cái lườm cháy mặt của bà chủ quán- Ăn xong- tính tiền gấp đôi, kể cả anh bạn mình cũng đành ngọng nghịu trả tiền vì chả muốn dây dưa ầm ĩ...Ra ngoài đường, anh ấy tủm tỉm bảo mình " Em sống trong Sài gòn lâu quá nên bị lộ- dù em nói tiếng Bắc. Người Hà nội ai đời gọi bát phở là cái tô phở..." Mình thấy bực mình ghê gớm...
Mấy lần đu theo mấy ổng đi ăn quán nổi tiếng, thấy xếp hàng là mình khều mấy ổng biến ngay- không chơi.
Mình leo taxi đi ba lần thì hai lần bị ăn gian, chở đi lòng vòng, một lần thì lại gặp được người rất tử tế- lúc ấy mình đau phải vào bệnh viện. Vào viện Việt xô đàng hoàng, thế mà mình thấy bác sĩ hằm hằm hè hè như chó cắn ma..mình khỏe lại luôn, ba sáu chước tẩu vi thượng sách. Tội cho anh bạn chạy đi tìm thằng em là bác sĩ ở bệnh viện ấy xuống gửi gắm mình thì mình đã biến mất.
Sau đó nhiều lần ra nữa, nhưng mình rút kinh nghiệm là trả tiền cho khách sạn, họ nấu cho mình ăn, khó ăn nhưng còn hơn là phải vác mặt ra đường mất tiền lại còn bị chửi.
Chỉ thích nhất là bạn bè rủ đến nhà ăn là thoải mái nhất- nhưng Hà nội nhà chật, người đông, một lần còn được, hai lần thì bất tiện.
Ở Sài gòn, đi đâu, bạn là ai,kệ bạn, ít ai chặt chém trừ mấy cái nơi bùng binh mà bán cho khách vãng lai , nơi họ tụ lại thành chợ ăn chồm hổm.
Nhưng bệnh viện công Chợ rẫy thì hỡi ôi! Mẹ mình vào cấp cứu nằm sáu tiếng chẳng ai thăm khám, đưa vào lúc 7 giờ mà đến một giờ sáng còn loay hoay nằm trên giường đau bụng!
Vài cái đơn giản loằng ngoằng để vào đề tài chính.
Người miền Bắc , họ sĩ diện ghê lắm và thích được trưng ra bằng cấp nọ kia nhất là mấy người làm việc ở cơ quan nhà nước- đến tay lái xe của vụ trưởng còn vênh váo đòi mình lót tay 100$ để xếp chỗ mình gặp "xin xỏ" thứ của mình, đôi khi chỉ là cái công văn đóng cái củ khoai đo đỏ.
Còn dân thường thì mình cũng thấy họ ít khi trải lòng nói thật- thích nói cho vừa tai người khác, nhưng sau đó ngoắt lưng là nói xấu ngay tắp lự. Chỉ có những người thực sự là bạn mình, mình mới tin là họ nói thật, còn đâu khi nghe kể cả tán dương mình thì cũng phải trừ đi 80% mức độ thật của câu nói. Nói chung, mình không thể nói hết trong lòng mình cho ai đó ở ngoài ấy- rất sợ!
Vào đến Sài gòn, có khi đù má, đù mẹ, đánh nhau đến nơi...nhận ra cái hạp tính hạp nết là có thể trở thành bè bạn hàn huyên mê mỏi...Và người Sài gòn ít khi nào kỳ thị ai, kỳ thị vùng miền nào, chỉ cần chữ "hạp" là bắt tay rót rượu nhậu cùng...Có lẽ dân Sài gòn có cái tính phóng khoáng ấy bởi vì Sài gòn nơi tập trung dân tứ xứ Nam kỳ, bắc kỳ , lục tỉnh chăng?
Cách đây vài tháng, có một chuyện vầy mà mình suýt đánh lộn. Mình ra An sương gội đầu- lót tót chắc nhầm chỗ hay sao ấy, mà mình đòi sấy cuốn ống, thằng cha thợ tóc bảo mình " Ở trong Nam này chả còn ai chải sấy bằng cuốn ống cả, chỉ có ở ngoài Bắc mới nhà quê thế thôi!" Mình đầu còn ướt, đứng phắt dậy chỉ mặt liền " này qua nói cưng nghe nghen, qua sống ở cái đất Sài gòn này từ hồi cha mẹ cậu chưa lấy nhau kìa! đừng có bày cái trò kỳ thị Bắc , Nam nghen," ném toẹt 50 ngàn đồng lên mặt kệ, " cho mày đó" mình bỏ đi một nước, nếu không bỏ đi là mình sẽ động thủ, biết thế tránh đi cho lành, già rồi...Giờ cái tiệm đó cũng thấy tháo biển rồi.
Nhưng mà gói gọn lại , dân Hà nội lắm người chảnh ớn ăn, vào Sài gòn miệt thị đất này lắm, coi dân đây quê mùa không bằng một góc Hà nội...ấy thế mà ra Hà nội lại cúi mặt chịu chửi để kiếm miếng ăn , mà còn phải trả tiền nữa...lạ thật.....Mấy bạn mình người Hà nội có đọc những dòng này mà thích chửi mình thì cứ chửi thẳng nha, đừng để bụng. Mình chỉ là thấy gì, nghĩ gì viết nấy, hay đụng chạm người khác..
Túm lại Hà nội khoái giải quyết cái khâu "oai"- Sài gòn khoái túi rủng rỉnh "Tiền đi nhậu"
Em người Bắc nhưng quả thật , em khác rất nhiều.Em thà ăn mì tôm cả tháng chứ không chịu nhục vào nghe chửi đâu ạ.Hôm qua đọc ở báo nào ...lộn cả ruột.Tự mình k coi trọng mình thì mới vác xác vào ăn được như thế ,cũng đáng !
Trả lờiXóaChính xác
Trả lờiXóaHà Nội giờ quả đã khác xưa nhiều quá, năm 1987 tớ ở HN cả tháng tới giờ vẫn nhớ, vẫn yêu. Nghe bà kể hết muốn đi nữa rồi!
Trả lờiXóaChị cũng không thể hiểu nổi họ nghĩ gì...có bà bán miến ngay chỗ nhà thờ Đức Bà (Sài gòn,)cũng rinh cái món chửi vào đây, bữa nó xui, gặp thằng giang hồ nó quýnh cho sưng vếu mỏ! Giờ thì hết òi...vắng khách luôn!
Trả lờiXóaHờ hờ...dạ thưa Bống..dạ Bống lói gì chả chính xác ạ! ( hai tay còn xoa xoa vào nhau nữa chứ!)
Trả lờiXóaCái đó gọi là ... chua ngoa ? Ngoa ngoắt ? Người HN hoặc là quá ngọt, hoặc là quá chua, hì hì ...cũng thấy sợ ha ? Thêm nửa, ngán cái nước bị chặt chém .
Trả lờiXóaChỉ có người yêu tôi vẫn lịch thiệp, tận tụy và thật lòng ông ạ! Tiếc giờ chả hai con rồi..hổng xía dzô được...
Trả lờiXóaHì hì...thế tớ thì sao Nàng???????hahahaha, cắc cớ dzị đó...trả lời coi!
Trả lờiXóaMình ra HN vài lần rồi, dĩ nhiên cũng từng bị chặt chém ... nên đi đâu phải nhờ người quen đi cùng, vì mình nhát lắm . Dù sao HN là quê cha, nên mình thấy miền đất ấy cũng rất thân thương. Còn con người thì đâu cũng vậy, cũng có người này người kia ...
Trả lờiXóaNàng thì quá thẳng tính, bộc trực và ...và...đành hanh dữ dội, hahaha ...
Cũng đáng :))
Trả lờiXóaOạch chết con! hờ hờ bị vạch áo xem dzú òi!!!!!!!!
Trả lờiXóahahaha ...đùa đấy, thử phản ứng nàng thôi ... :))
Trả lờiXóaChưa tìm được từ thích hợp, tí nửa qua nói he ?
Trả lờiXóaTui chưa đi Hà Nội lần nào mà chỉ nghe thiên hạ đi Hà Nội về kể lại thôi. Họ kể cũng tương tự như bà vậy. Điều đặc biệt là trong số đó có không ít người là dân Sài Gòn gốc Hà Nội hẳn hoi nhưng sau đó về thăm Hà Nội họ bảo là họ chịu hổng thấu cái thói chanh chua của những người mua bán ngoài đó.
Người ta nói sao thì tui nghe vậy chứ tui chẳng biết mô tê gì cả. Chỉ có điều đúng như bà nói là dân Sài Gòn đúng là không hề có thói kỳ thị thật. Tại vì Sài Gòn là nơi tập hợp dân tứ xứ mà, Nam Trung Bắc hay miền Tây miền Đông gì cũng có đủ, còn gì nữa đâu để mà kỳ thị chứ.
Có đó, con sun khùng chiên dziên kỳ thị người miệt khác, vỗ ngực nó dân Sài gòn...hahahaha
Trả lờiXóaEm có mấy đứa bạn hú ra HN chơi quài nhưng hem dám đi. Sợ ra đó quen kiểu ăn nói trong Xì Gòn bị quính phù mỏ :)))))))))))
Trả lờiXóaỪa, họ đanh đá ngoa ngoắt lắm...
Trả lờiXóaĐể nói về tính cách vùng miền, về con người trong cái XH này thì hết ngày, hết cả năm chưa hết chuyện. Nhiều khi tự vấn, thấy mình cũng không có hiền lành dù hồi nhỏ em ngoan hiền có tiếng :P. Hì hì :)
Trả lờiXóaSống trong một XH đầy rẫy cạnh tranh,chụp giật, âm mưu, lừa lọc, giả dối, người hiền lành bị lép như con tép. Loại "ngoan hiền" có ra đường con chó nhìn thấy nó cũng muốn bắt nạt.
Khắp cả đất nước VN này mọi người nói nghe xem có chỗ nào sạch sẽ, dân chúng hiền hòa, "quan trên" nhân hậu? Có, nhưng số đó quá ít, họ sống lương thiện và kín đáo...
... chẳng muốn nghĩ đến những vấn đề to lớn nữa chị ạ. Em đau bao tử lắm.
Thích H ko? Rất thích.
Trả lờiXóaĐi HN ko? Ko,cám ơn.
khi chị nói câu này, "qua nói cưng nghe nghen..." chị nói giọng bắc or nam vậy? chị xưng "qua" nghe mắc cười quá
Trả lờiXóaChuyển qua giọng Nam bộ rặt luôn!
Trả lờiXóa