Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

Chỉ là một nhận xét

Khi vào công ty làm việc - sự thoả thuận đã được đem ra so kè bàn thảo chán chê - và kết thúc là đồng ý làm việc. Công ty thì nhỏ như mắt muỗi, lúc có việc lúc không, có lúc thì chạy vắt giò lên cổ, có những lúc chơi dài từ tháng nọ sang tháng kia. Lương không thiếu một xu. Cơm không đói nửa bữa.
Nhưng khi làm việc thì bắt đầu so kè, so kè nhau, so kè cả với chủ. Chủ bỏ vốn, chủ bỏ mọi tài sản, bỏ mọi năng lượng vào đầu mối tìm khách, bỏ ra hết tất cả. Nhân viên đi làm chỉ xách một cái túi con con, thế là xong. Thế nhưng khi ngồi chơi suốt thì không than thở, khi có việc thì kêu rên nhiều quá làm không xuể, công sức bỏ ra nhiều mà tiền lương chết đói. Lúc có ăn, lúc có thưởng thì sao không nhìn lại coi mình làm ra được bao nhiêu khối lượng việc trong khi lương vẫn lãnh? Khi chủ nhận tiền thì lại muốn chủ chia cho mình như thể mình là cổ đông của công ty? Đấy, tâm thức của những người của dân ta đi làm công ăn lương là thế. Chủ có tiền thì cũng phải để dự trữ cho những lúc khốn khó nguy nan mà chủ gồng gánh chứ không muốn sa thải nhân viên. Đi nói xấu chủ đó chính là một tật xấu của dân Việt . Không dám khẳng định là tất cả nhưng cũng phải 80% sau khi nhảy việc là quay lại chửi, nói xấu chủ cũ với tất cả những kẻ cùng một giuộc.
Không có tình nghĩa : Khi họ gặp khó, chủ ráng gồng lên giúp đỡ họ cho vượt qua tai nạn, khó khăn cho dù chủ còn khó hơn cũng phải vay mượn mà giúp nhân viên- nhưng xong việc họ, phủi đít xoa tay coi như hết duyên hết nợ. Đây cũng là một tật xấu của dân Việt, con số này cũng khá khá- phải là quá bán!
Dân nông thôn Bắc bộ : Bảo rằng thật thà chất phác, mình thấy khác hẳn. Tâm lý dân nông thôn luôn choành choẹ nhau như kiểu con gà ghét nhau tiếng gáy- rất vụn vặt và ích kỷ. Họ chỉ muốn ki cóp mọi thứ cho mình- cho có với hàng xóm không kể nguồn gốc ở đâu. Ham tiền, ham tiền đến mù quáng nên nảy sinh thói tật ăn cắp. Đi lên thành thị làm công nhân, sẵn sàng ăn cắp của người bên cạnh, ăn cắp của công ty làm của riêng mình...nhiều khi nghe bọn công nhân trọ gần nhà kể chuyện ăn cắp cái quần, cái kim , cái giầy...qua mặt chủ, qua mặt chuyền trưởng một cách công khai vui vẻ và cho rằng đó là một hành động thông minh tuyệt đỉnh, chứ không biết đó là một hành động gian xảo, ăn cắp đáng xấu hổ. Dân nông thôn họ sẵn sàng ăn cắp từ 1000 đồng trở đi chứ chả cần phải lơn hơn bao nhiêu mới ăn cắp, đanh đá chua ngoa, bắt được tận tay vẫn còn chối bai hải, tới khi công ty phải kêu công an xuống điều tra thì mới chịu thú tội. Chả trách được công ty phải thuê bảo vệ khám túi, xét đồ của công nhân khi tan ca. Mình chứng kiến, xét người lôi ra hai cái áo thun hàng công ty được giấu vào bụng ngay nây quần thì mới hết chối, chứ lúc đầu họ nghi hỏi thì lu loa khóc ầm ĩ đòi kêu công an xuống giải oan.
Nông dân Nam bộ : quen thói tự do phóng túng- lãnh lương , ăn cơm ở công ty nhưng về nhà không nấu, đi tiệm ăn cho tiện, khỏi phải mệt thân- bởi thế, lương bao nhiêu cho đủ? Áo quần bảnh lắm chứ, ai nói công nhân rách rưới, khổ sở? Nhớ thời xưa, đi làm lương có vài trăm đồng, nhịn ăn nhịn mọi thứ để ky cóp lúc thất thời, bây giờ thì xưa rồi Diễm. Xài trước trả nợ sau.
Người ta bảo "gần mực thì đen , gần đèn thì rạng " thời buổi này nông thôn tràn vào đô thị theo nhu cầu lao động nên mực từ thàng phố ngấm qua nông dân, mực từ nông dân dây vào thành thị. Đèn đâu chả thấy, thấy một cái thứ xà quần, bát nháo, duôm duôm loang lổ như kiểu ngâm mực tàu mà còn đổ thêm nước tẩy.
Chán kinh khủng. Nói ra thì bảo kỳ thị, chứ mình thấy nguyên đám chúng ta dây mực vào nhau lem nhem như chó đốm cả!
Hôm nay trên VNexpress mới có bài dân nông thôn chửi thành thị toàn cái lũ vô cảm đấy....
Entry này có đụng chạm ai thì cứ ném đá vỡ đầu tớ đi nha, tớ đang rất ngao ngán cái thói đời quá bạc bẽo- nhưng trên đài báo vẫn huênh hoang dân tộc này đẹp chỗ nọ chói loà chỗ kia- ngứa mỏ, tớ cạp cạp vài phút.....

10 nhận xét:

  1. Cũng may là em chưa kịp nói xấu ai thì đã bị đuổi việc rồi =))

    Trả lờiXóa
  2. Văn hoá thành thị và nông thôn khác nhau mà!

    Trả lờiXóa
  3. Sao nữa? Không được ổn hả?

    Trả lờiXóa
  4. Hờ hờ thành phố HCM là 10 triệu con chó đốm....ặc ặc...

    Trả lờiXóa
  5. Đọc xong cái entry nay của na`ng , tớ chán lên đến tận cổ ...nói cho na`ng biết không chỉ ở VN mới như dzị đâu ...Đi ra đến nước khác ru`i cũng chẳng khá hơn chút na`o ...không gian lận lọc lư`a , không ke`n cựa ganh ghét lẫn nhau chắc họ sống không nổi á ...Riết rô`i các thói hư tật xấu dám trở tha`nh bản sắc dân tộc lun ...Bản sắc ngược !!!...

    Trả lờiXóa
  6. Nào, tớ với nàng dắt tay nhau kiếm chỗ cùng chán đê!

    Trả lờiXóa
  7. Giơ` na`y thi co`n dắt díu nhau đi đâu được nữa ... co`n mỗi chỗ lên giươ`ng ma` chán Củ Sâm thui ...haha...

    Trả lờiXóa
  8. Đã chưa, hay ngứa thêm? Cạp cạp!

    Trả lờiXóa
  9. Giáo dục mất cơ bản ...về kỹ năng sống ở mọi vùng VN !

    Trả lờiXóa
  10. Hình như là...Sau mấy chục năm "kế thừa và phát huy" nhìn lại thì quả thật nó đang trở thành "bản sắc dân tộc". Sợ thật! Khóc thôi!

    Trả lờiXóa